“Thi thể cháy đen đã không thể nào phân biệt, vị trí chính là chỗ Vương thái tử ngủ lại, số lượng không khác số người đến chầu mừng. Từ cách phân bố thi thể, so sánh với sự an bài phòng xá, không có vết tích trốn đi khi còn sống, sau khi chết bị người ta phóng hỏa.” trong cung Tử Vi, Đình Úy Trâu Bình đương bẩm báo với Hoàng đế, giọng bình tĩnh.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trước án, thần sắc bình thản.
Y nhìn cái bóng đứng thẳng ngoài điện, chậm rãi nói: “Nếu những thi thể này chính là bọn Vương thái tử, thì là bị mưu hại.”
Trán Trâu Bình chảy ra mồ hôi, nói: “Đúng ạ.”
Môi Hoàng đế mím chặt, chốc lát sau, hiện lên một nụ cười lạnh, nói thật nhỏ: “Đốt thành cái giống này, có phải là tên Vương thái tử đó không thì cũng khó nói.”
Trâu Bình cúi đầu không nói.
“Bên phu nhân Vũ Uy hầu thì như thế nào rồi?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Trâu Bình khẽ giật mình, đáp: “Hôm qua đã tìm kiếm các nơi trong thành, vẫn không có kết quả.” Đoạn, hắn ngước mắt nhìn Hoàng đế, tiếp tục nói: “Song, thần từng tra hỏi vệ sĩ giữ các cửa thành hai hôm sau khi Hầu phu nhân mất tích, sáng sớm ngày đó, từng có một đoàn thương khách buôn hương liệu ra khỏi thành về bắc, chở theo một cái rương lớn. Vệ sĩ từng mở rương tra thử, đều là hương liệu, lúc ấy nhiều người ra khỏi thành, nên không nhìn kỹ xem.”
“Ồ?” Hoàng đế nhìn Trâu Bình, có vẻ nghiền ngẫm: “Khanh cho rằng có gì đặc biệt?”
Trâu Bình nói: “Thần giao chân dung Vương thái tử cho vệ sĩ thử xem, thì vệ sĩ nói lúc hắn mở rương, một thanh niên từng muốn ngăn cản, khuôn mặt có mấy phần tương tự bức vẽ.”
“Việc này tiếp tục truy tra.” Chốc lát sau, chỉ nghe giọng Hoàng đế truyền đến.
Trâu Bình nói: “Vâng.”
Đang toan hành lễ, lại nghe Hoàng đế nói: “Còn nữa, ” y hơi khựng lại: “Chuyện của Hầu phu nhân, chớ để ai biết được.”
Trâu Bình phục bái: “Thần tuân mệnh.”
Bốn phía đen kịt, giữa hô hấp tràn đầy mùi hương kỳ dị đậm đặc, bị đè nén vô cùng.
Phức Chi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu choáng váng mờ mịt, không biết thân ở nơi nào. Nàng giật giật, phát hiện hai tay bị trói, họng khô như bốc hỏa, miệng lại bị bịt kín, tựa hồ bị trói vải. Th@n dưới lung la lung lay, nghe thấy toàn là tiếng xe ngựa bôn tẩu, xóc nảy không thôi, khiến xương cốt đau nhức.
Ý thức dần dần trở về.
Nàng nhớ đó là lúc ở miếu cung thành nam, đám người vì tránh né sản phụ cầu cứu, nhất thời chen chúc, nàng tránh khỏi dòng người lui sang bên cạnh, bỗng nhiên, sau đầu bị một cái gì đó đánh phải, rồi không biết gì nữa. Phức Chi nhìn bên cạnh, chỉ cảm thấy vẫn không thể nào thấy rõ ràng. Mùi thơm nồng nặc bay tới, ấm ấm nhơn nhớt, Phức Chi thoáng ngửi, phân biệt ra mấy thứ mùi mê chí an thần.
Trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ, ai lại làm chuyện như thế này? Mục đích vì sao?
Mới vừa nghĩ, trong đầu, từng cơn hỗn độn lại rả rích vọt tới, Phức Chi rơi vào sương mù lần nữa…
Dưới ánh nắng hoàng hôn, mặt sông Củng quang mang loá mắt, Cao Sung nhìn nơi xa, trong lòng an định. Xe ngựa đi toàn tránh đại đạo, lao vụt ròng rã hai ngày, cuối cùng là đã như nguyện.
Trên mặt lão nở nụ cười, gia roi giục ngựa, lệnh chúng nhân gấp rút hướng về trước.
Mặt trời rất nhanh lại chìm về dãy núi phía tây, bên bờ, một con thuyền lớn đương đỗ, bó đuốc sáng choang.
“Đây chính là con thuyền kia à?” Vương Trấn xuống xe, nhìn con thuyền không đẹp lắm trước mắt, mặt lộ vẻ bất mãn.
“Mau!” Cao Sung đương giục đám người vận chuyển hành lý, nghe thấy Vương Trấn nói thế, quay đầu lại nói: “Thái tử chớ lo, dọc đường có nhiều kiểm tra, con thuyền này dù là lậu, lại dễ tránh nhất. Chỉ cần ra khỏi sông Củng vào kênh đào, có thể một đường đến Thành quận, cách Ba Quận không xa ạ.”
Vương Trấn liếc lão một cái, trong lòng vẫn không thích, cau mày nói: “Lại phải giả vờ làm thương nhân à?”
“Đúng ạ.” Cao Sung nói.
Mặt Vương Trấn lộ vẻ chán ghét, đang toan mở miệng, gã nhìn thấy hai người nhấc một cái hòm gỗ lớn lên loạng chà loạng choạng lên thuyền, vội vàng đi qua, lớn tiếng nói: “Bê cho đàng hoàng!”
Cao Sung nhìn bên kia, khẽ nhíu mày. Từ đêm khuya ngày đó, họ theo kế phóng hỏa rời đi, Vương Trấn vẫn mang theo cái hòm gỗ này. Lão không biết bên trong là gì, Vương Trấn không chịu nói, lão cũng không ép Vương Trấn vứt được. Ly cung lửa cháy, mọi người trốn trong một góc ngóc ngách trong kinh thành, sáng sớm mới dễ cải trang phân tán ra khỏi thành, mà Vương Trấn cũng là vì cái hòm gỗ này, mà suýt nữa bị ngăn lại…
“Chưởng sự.” Lúc này, có người hô một tiếng.
Cao Sung nhìn lại, thấy là Lương Thăng.
Anh ta đi tới, thi lễ với Cao Sung: “Người lên thuyền đã đầy đủ.”
Cao Sung nhìn Vương Trấn bên kia, môi khẽ cong, nói: “Đi thôi.” Dứt lời, quay người lên trên thuyền.
Bên trong trong khoang thuyền, Vương Trấn nhìn tòng nhân cẩn thận buông hòm gỗ xuống, lập tức đuổi chúng ra ngoài hết.
Cửa đóng lại, không còn chút tiếng động.
Vương Trấn đứng trước hòm gỗ, nhìn chằm chằm miệng rương, một lát sau, đột nhiên gã nhớ tới người bên trong đã ở đó hai ngày, trong lòng căng thẳng, nhanh tay mở hòm gỗ ra.
Mùi hương liệu nồng đậm xông vào mũi, lập tức bay đầy phòng. Vương Trấn quăng ván gỗ trên mặt phủ kín hương liệu ra, một khuôn mặt nữ tử lập tức lộ trước mắt.
Khuôn mặt ngày đêm luẩn quẩn trong lòng không đi rốt cục đã hiện ra trước mặt, Vương Trấn kích động, xoa xoa tay, vội vàng bưng nến tới, cẩn thận nhìn người con gái. Chỉ thấy hai mắt nàng nhắm lại, mày ngài thật dài, dưới ánh nến, da thịt càng có vẻ như ngọc. Nhớ rằng Lương Thăng bảo đảm đi bảo đảm lại mê hương của anh ta có thể khiến người ta ngủ yên hai ngày không sao, lòng càng thêm mừng rỡ.
Vương Trấn mê muội mà nhìn nữ tử, một lát sau, không khỏi vươn tay ra với tới khuôn mặt kia.
Tay còn chưa chạm đến, nàng bỗng nhiên mở mắt ra.
Vương Trấn giật nảy mình, dừng lại tay.
Như khó chịu vì bị cường quang đột nhiên vào mắt, nữ tử nhàu đôi lông mày, hai con ngươi nheo lại, ánh mắt lại vẫn sắc bén như cũ, nhìn chằm chằm Vương Trấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]