Editor: Tây An
Qua không lâu, một loạt tiếng bước chân xột xoạt vang lên bên ngoài, gia nhân bẩm báo khách nhân đã tới.
Diêu Kiền đáp ừ.
Bên ngoài màn trướng, ánh sáng nhàn nhạt xuyên tới. Châu ngọc khẽ vang, một bóng dáng mộc mạc đạp trên mặt đất ánh sáng mông lung, chậm rãi đi tới.
“Rốt cuộc cô vẫn đến.” Diêu Kiền tựa trên tấm đệm mềm, thấp giọng nói.
Đại trưởng công chúa dừng lại cách mấy bước, cởi mạc ly trên đầu xuống, nhìn ông, môi ngậm cười: “Thiếu Kính.”
***
Cây cỏ không ngừng vấp vào giày, mồ hôi bốc lên từ cần cổ và chảy ra từ trong tóc. Bước chân Diêu Yên vội vàng, dọc theo đường mòn vừa rồi hướng đến rừng cây.
Trên đường gặp vài ba sĩ nhân nhàn nhã du lịch, nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, lia ánh mắt kinh ngạc tới.
Diêu Yên không để ý tới ai, chỉ liếc mắt nhìn qua phía trước. Hoa mộc hai bên rừng cây không ngừng lui về phía sau, không lâu sau, chỗ rẽ mới rồi liền xuất hiện trước mặt.
Nàng ta phân biệt phương hướng, sau đó, hướng về con đường Tạ Trăn rời đi.
Đường mòn không ngừng kéo dài dưới chân, đi một đoạn, một cái đình nho nhỏ xuất hiện trước mặt, nhưng không thấy bóng ai. Diêu Yên dừng bước chân lại, nhìn lại trước mặt, chỉ thấy đường mòn khúc khuỷu đi lên, lại thông vào trong núi.
Chẳng lẽ là đi rồi?
Diêu Yên nghĩ thầm, nhìn sang một cánh sơn lâm yên tĩnh, lại nhìn hồ Huyền Vũ, tiếng người vui cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-xuan-oanh-hot/3541634/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.