Editor: Tây An
Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vẳng đến từng hồi từ trong đình. Phó thị vẫn vận phục sức ban ngày, ngồi trên ghế, chậm rãi lau đàn tranh.
Bỗng nhiên, “đoành” một tiếng, cửa bị mở ra.
Phó thị giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Ôn Dung.
Sắc mặt mặt âm trầm, hắn đi tới, vung tay lên, cửa đóng lại nghe nằng nặng.
“Lại uống nhiều rồi.” Phó thị nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, đứng dậy. Đang toan đi ra ngoài gọi gia nhân chuẩn bị canh nóng, bỗng cánh tay nghe đau buốt, cô ả cơ hồ bật kêu sợ hãi.
“Chàng điên à!” Phó thị buồn bực, trừng mắt về phía Ôn Dung.
Ôn Dung lại nhìn chằm chằm ả, vẻ mặt không còn mảy may vẻ trêu chọc ngày thường.
“Khi nào thì hắn tới?” Ôn Dung hỏi, giọng nặng nề.
Phó thị giật mình, rõ lời hắn chỉ, bật cười: “Còn nói chàng chưa uống nhiều, tháng sau hắn mới đến, chẳng lẽ chàng quên rồi à?”
Sắc mặt Ôn Dung căng cứng, một lát sau, buông tay ra.
Hắn đi về giường gỗ, ngồi xuống, không nói lời nào.
Phó thị phát hiện được sự khác thường của hắn, đi qua, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Việc này phải nhanh lên.” Ôn Dung thấp giọng nói. Hắn nhìn chằm chằm đế đèn trước mặt: “Đào Lục của vườn Thừa Quang, hôm qua không thấy bóng dáng đâu.”
Phó thị cũng kinh ngạc: “Đào Lục ư?” Ả vội đi đến trước người Ôn Dung, nhìn chằm chằm hắn: “Những người còn lại đâu?”
Ôn Dung lắc đầu: “không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-xuan-oanh-hot/3541632/quyen-2-chuong-45.html