Phúc xộc vào nhà khi tôi vẫn còn nằm trên giường. Nhìn vẻ mặt tươi hơn hớn của nó, tôi hé mắt hỏi, vẫn còn ngái ngủ:
- Chuyện gì mà sáng sớm đã om sòm vậy mày?
Phúc đá vào chân giường:
- Dậy đi! Trường mình sắp mở lớp mười. Năm học tới tụi mình khỏi đi đâu hết.
Cú đá của Phúc nhẹ hều. Chính câu nói của nó mới làm tôi bật dậy. Tôi tròn xoe mắt, bán tín bán nghi:
- Thật không đó mày?
- Thật. Trừ mày ra, cả thị trấn đứa nào cũng biết!Phúc toét miệng khoe:
- Tối nay ba tao nấu cháo gà ăn mừng.
Như vậy Phúc khỏi đi Tam Kỳ, tôi khỏi ra Đà Nẵng, nhỏ Miền khỏi vào Phú Yên. Con cái đi học xa, ngoài nỗi buồn xa con, các bậc phụ huynh còn phải bạc tóc lo chuyện tiền nong. Dù ở nhà bà con, không tốn tiền ở vẫn phải phụ thêm tiền ăn uống. Bây giờ trường trung học thị trấn bất ngờ mở lớp mười, ba thằng Phúc mổ gà nấu cháo là phải rồi.
- Ba mày có mời ba tao không? - Tôi leo xuống khỏi giường, nheo mắt hỏi.
- Có. - Phúc nhe răng cười - Còn tao mời mày.
- Vậy mới là bạn tốt chứ. - Tôi xỏ dép, đập tay lên vai Phúc - Rồi mai mốt ba tao nấu cháo vịt ăn mừng, nhà tao sẽ mời lại nhà mày!
So với bạn bè cùng lớp, niềm vui trong lòng tôi còn nhân lên gấp nhiều lần. Thời gian qua, trong đầu tôi lúc nào cũng chập chờn những hình ảnh chia tay. Bây giờ tôi và Miền lại tiếp tục ở bên nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-xua-co-mot-chuyen-tinh/6059/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.