Dĩ nhiên tôi không muốn đối đầu với Hướng. Không phải vì Hướng to khỏe hơn tôi mà vì nó là anh nhỏ Miền.
Tôi không thể tưởng tượng có ai thích một người con gái mà đi đánh nhau với anh của người con gái đó.
Thằng Phúc không hiểu tâm sự của tôi. Nên hôm sau tôi tái mặt khi nghe nó hớn hở khoe:
- Tối hôm qua tao đã trả thù giùm mày rồi. Tôi giật nảy:
- Trả thù bằng cách nào?
- Tao nấp trong bụi cây lấy ná thun bắn vào đầu thằng Hướng.
- Mày bắn bằng đạn sỏi hả? - Tôi hỏi và nghe bụng thót lại.
- Ừ.
Tôi trách, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ:
- Mày chơi vậy nó bể đầu sao?
- Bể sao được mà bể! - Phúc bĩu môi - Cùng lắm chỉ chảy máu thôi!
Rồi nó tặc tặc lưỡi:
- Thằng Hướng lì lắm. Sau khi trúng đạn, nó thét lên đau đớn nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Nó ôm đầu nhìn dáo dác. Còn quát "Thằng khốn nào đó?". Tao phải bắn thêm một phát nữa, nó mới bỏ chạy.
Tôi thở hắt ra:
- Mày không nên làm vậy.
- Tại sao?
Tôi cắn môi:
- Nhỏ Miền sẽ nghi tao là thủ phạm.
Phúc hung hăng:
- Kệ nó chứ!
- Không được.
- Tại sao không được? Tôi cười khổ:
- Tao nói không được là không được! Hỏi hoài!
Phúc nhìn xoáy vào mặt tôi. Ánh mắt của nó nóng bỏng đến mức tôi phải ngoảnh đi chỗ khác.
- Mày ngó đi đâu vậy? Nhìn vào mắt tao đây nè. - Vừa nói Phúc vừa nắm chặt hai vai tôi, xoay người tôi lại.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-xua-co-mot-chuyen-tinh/6057/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.