Đêm đó, trước khi đi ngủ, Giang Mạn lại nhận được tiền của Cố Đình Hách chuyển tới.
Ôi, cho cô ba vạn!
Giang Mạn nhếch môi, khẩu thị tâm phi, còn không phải thèm cơm cô nấu!
Rõ ràng đã ba mươi tuổi rồi, sao có thể cư xử non nớt như vậy? Lúc cô còn rất nhỏ đã hiểu ăn no bụng có bao nhiêu trân quý, từ trước đến nay đều là người lớn cho gì thì ăn nấy, tức giận cũng sẽ không đem đồ ăn người trong nhà nấu ra mà giận.
Cô bị Cố Đình Hách chọc cười, thấp giọng chửi bới: Quỷ ấu trĩ!
Giang Mạn không từ chối, yên lặng nhận lấy ba vạn này.
Đây là những gì cô xứng đáng nhận được, không muốn cho không!
Sáng sớm hôm sau, Giang Mạn chuẩn bị bữa sáng, rời khỏi nhà từ sớm, đi vào tòa nhà chờ ở cửa công ty chờ cây đợi thỏ.
Mục tiêu người đàn ông xuất hiện, Giang Mạn xách túi tiến lên, "Xin hỏi anh là Tôn Thiên Hồng tiên sinh đúng không?"
Người đàn ông dừng bước, mặt lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn Giang Mạn một cái.
"Chu Uyển nhờ tôi tới." Giang Mạn lấy đồng hồ ra trong túi ra, "Đây là anh tặng cô ấy, Tôn tiên sinh hẳn là còn có ấn tượng chứ?"
Tôn Thiên Hồng nhíu mày, "Chiếc đồng hồ này sao lại ở chỗ cô?"
"Tôn tiên sinh khoan vội nói, không bằng chúng ta tìm mình quán cà phê nói tỉ mỉ?" Cầu thang nhiều người qua lại, phần lớn đều là nhân viên đi làm.
Tôn Thiên Hồng chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-xem-mat-toi-va-dai-gia-tram-ty-ket-hon-chop-nhoang/2974135/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.