Sau khi ăn cơm tối xong hai người lại ra phòng khách ngồi, Đỗ Nhược Hành đã bắt đầu thấy hối hận với mấy câu nói của mình lúc nãy. 
Hai người đã là người trưởng thành, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, đã sớm qua cái tuổi mà có người khóc lóc nức nở giơ tay lên thề liền thay đổi suy nghĩ của mình. Trên phương diện lý trí, Đỗ Nhược Hành không có lòng tin quá lớn vào Chu Yến Cầm, mặc dù hiện tại anh ta đối với cô tình sâu như biển, giống như thật sự cải tà quy chính. Nhưng giống như Tô Cầu nói, hoa tâm vốn là bản tính mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. 
Tính cách này giống như tính tình nhỏ mọn của Đỗ Nhược Hành vậy, đã mấy chục năm thấy vậy là không tốt nhưng không cách nào bỏ được. Gần đây, cô quả thực có thể ở trước mặt người khác ngụy trang tự nhiên, thậm chí cô có thể ngụy trang che giấu sự nhỏ mọn cả đời, nhưng cô chưa bao giờ chân chính thay đổi, mà phỏng chừng cho đến già cô vẫn để trong lòng chuyện có ai nói xấu sau lưng cô lúc còn làm nhân viên quản lý khách sạn không. 
Nghĩ như vậy nên lúc Chu Yến Cầm thề thốt là sẽ giữ mình liền không khỏi khiến cô cảm thấy nản chí. 
Mấy năm nay, Đỗ Nhược Hành thấy người quen của mình gặp phải chuyện chồng nuôi tình nhân bên ngoài quá nhiều. Mấy tháng trước, bạn học ngồi cùng bàn cô năm nhất cao trung mặt mũi mệt mỏi kể cô nghe, chồng cô ấy lại không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve/2291963/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.