Mặc dù đêm qua đã đánh lui được quân Khiết Đan, nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá lớn, hơn nữa bên ta cũng không đủ sức mở cổng thành đánh dứt điểm một trận. Nếu lui quân mà không chờ tiếp viện, binh sĩ còn lại trong thành không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Băng bó xong vết thương bên tay trái, ta và Hạ Thịnh đi về phía lều chính. Các vị thúc bá đều ở đây, bên cạnh đó còn có vài khuôn mặt lạ, ta nghĩ là người Hạ gia. Ta tìm một chỗ trống đứng vào, trong số những người ở đây, Lư bá là người từng trải nhất nên giữ vị trí đứng đầu.
Lư bá trầm mặc lên tiếng: "Hiện nay trong thành vẫn còn lực chiến đấu một trận, không quá một vạn ba nghìn người. Đêm qua Khiết Đan bị tiêu diệt cả vạn quân, còn lại bốn vạn. Tình hình khá bất lợi"
Trong lòng những người đứng đây đều biết khả năng đại quân có thể tiếp viện kịp thời cực kỳ ít ỏi, bọn họ hiểu rõ cách tốt nhất bây giờ không phải tiến công về Ngọc Dương quan, mà là chiếm giữ Phong Bình chỉ huy miền Bắc, chờ thời cơ mà hành động. Cho nên hy vọng đều đặt ở phía sau thành Khô Du.
Một người của Hạ gia nói: "Sợ là châu mục Vương Nham đó có vấn đề. Tin tức truyền đi lâu vậy rồi vẫn chưa có hồi âm, nhất định là bị chặn ở đây"
Lư bá trầm tư một hồi, truyền lệnh: "Phái một đội binh tinh nhuệ đi vòng qua thành Khô Du, truyền tin tức về phía sau, càng lan rộng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083458/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.