Ta còn chưa kịp lấy quyển sách dạy chơi cờ hắn mới đưa thì thế sự đã đột ngột chuyển biến.
Phụ thân và Hạ tướng quân nhận được Thánh chỉ, Thánh thượng một lòng cho rằng đây là cơ hội tốt để giành lại đất đai đã mất, giao toàn bộ Ngọc Dương quan cho Bắc Cương quản lý, đồng thời toàn quyền bàn luận thế tấn công hai thành Phong Bình. Bởi vì mấy ngày nay toàn bộ quân doanh trở nên nghiêm mật hơn, sắc mặt phụ thân và các huynh cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Sách binh pháp nói, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng hiện nay Khiết Đan cũng mới nhậm chức tướng lĩnh, có thể nói là không hiểu rõ ngọn ngành, Gia Luật Chiến của Bát hoàng tử cũng coi như là biết sơ qua những vùng lân cận xung quanh. Mà hai nhà Tần Hạ cùng trấn thủ Bắc Cương nhiều năm, từ lâu đã để lộ ra hoàn toàn phong cách tác chiến.
Ta nhìn đại ca nhíu chặt lông mày cũng đoán ra được trận này không dễ dàng. Hiện tại tiết trời rét căm căm, tướng sĩ Đại Lương không thể thích nghi nhanh chóng với khí hậu bằng người Hồ được. Nói đây là một cơ hội ngàn năm có một, nhưng lại không thể coi là một cơ hội tốt.
Hạ gia tấn công thành Phong Bình, Tần gia công kích thành Yến Lực. Cho dù thành Phong Bình gần hơn một chút nhưng cũng cách địa điểm đóng giữ Ngọc Dương quan ba ngày đi bộ. Giữa hai thành lại mất thêm nửa ngày đi bộ nữa, đồng thời cùng nổi loạn sẽ khiến người Hồ không kịp trở tay.
Quân ta gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083455/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.