Áo choàng được hắn thắt hộ, trên tay lại cầm lò sưởi nhỏ của hắn, thân thể cũng dần trở nên ấm áp hơn nhiều.
Hắn thu tay về, lắc lắc đèn lồng trước mặt ta: "Cái này là ngươi làm hả? Ngươi cầm lò sưởi của ta, ta lấy cái này của ngươi, không còn thắc mắc thì thành giao"
Thế nào là không thắc mắc thì thành giao? Đồ của mình ta thế nào lại nguyện ý đổi. Cái người ỷ mạnh hiếp yếu này... hắn còn thuộc dòng dõi hoàng gia! Trong lòng thì mắng không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nghĩ đến việc xấu xa hắn vừa làm lúc nãy, ta chợt nhận ra chỉ cần là thứ hắn muốn, ta ngăn cản cũng không được.
Nhưng ta vẫn có chút ấm ức nên thử từ chối: "Nhưng nó xấu".
Hắn lại cười: "Ta thích, nó là thứ tốt nhất trên đời".
Mãi sau này, hắn khoe ra những vật trân quý còn cho ta xem cả chiếc đèn lồng nhỏ năm nào, nói với ta rằng những năm qua hắn vẫn luôn cẩn thận giữ nó bên mình. Ta chỉ mỉm cười, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi chờ mong của hắn rồi nhận lấy. Đêm nay những vì sao trên bầu trời kia thật sáng, trong đôi mắt hắn cũng như ẩn chứa muôn vàn vì sao.
Ta mở đèn lồng ra, thổi tắt một ngọn nến dài rồi cẩn thận đặt nó vào bên trong đèn. Sau đó cầm một ngọn nến khác châm lửa lên trên đầu chiếc đèn lồng ấy. Ta hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khép đèn lồng lại. Ánh sáng và ngọn nến bên trong nhảy nhót tạo nên hình bóng của hai người xiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083451/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.