Ta cắn cắn môi, không biết nên trả lời thế nào, liền muốn nhảy xuống ngựa. Có lẽ do ý đồ của ta thể hiện quá rõ ràng, hai tay hắn đặt lên vai ta hơi dùng sức.
"Con ngựa kia của ngươi không an toàn, ta mang ngươi trở về. Nếu không ngươi nghĩ có thể tự mình quay về hay sao?"
Ta nhất thời nghẹn lời, ta thật sự không biết lối đi trong rừng. Hắn đã mở miệng thì ta cũng chẳng làm cao nữa, nghĩ xong liền yên phận ngồi ngay ngắn lại, đồng thời hơi dịch người về phía trước, giãn khoảng cách với hắn.
Ngựa chầm chậm đi, hắn luôn miệng hỏi ta vài câu:
"Thế mà ta lại quên mất trong kinh có một vị cô nương xuất thân từ phủ Định Viễn hầu"
"Không dám nhận"
"Nhìn cách ngươi cưỡi ngựa bắn cung cũng đoán ra được luyện từ nhỏ, nhưng phát bắn vừa nãy bị mất lực, chắc hẳn là do lâu ngày không luyện"
"Thêu thùa may vá, không thu lại sức mạnh sợ phá nát cả vải"
Ta thành khẩn giải thích, người nọ lại cười khanh khách.
Ta rối rắm một lúc lâu cuối cùng vẫn chọn mở miệng: "Con nai kia bị ngươi bắn chết nhưng ta mới là người phát hiện, ta bắn nó bị thương trước" rồi lại cân nhắc mãi mới nói tiếp: "Hay là ta với ngươi chia ba bảy, ngươi ba ta bảy"
"Không được"
Ta cuống quít nói tiếp: "Bốn sáu cũng được! Nếu còn không được nữa thì năm năm cũng không phải là không..."
Hắn ngắt lời ta: "Cho ngươi hết đấy"
Ta giật mình, tuy rằng kể cả không có hắn đi nữa, nếu ngựa của ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083435/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.