Về lại thành phố ngay đúng lúc mặt trời đang trôi dần về phía nửa bên kia của địa cầu, tự nhiên thấy mình cũng lửng lơ trôi giữa hai mảng sáng – tối, giữa đôi bờ nhớ - quên, giữa yêu thương và buông bỏ….
Máy bay chưa kịp nghiêng mà lòng đã hẫng một nhịp!
Mỗi lần nhìn hoàng hôn, lại nhớ lời của Hoàng tử bé nói cùng Saint-Exupery: “Ông biết đấy… khi người ta buồn quá, người ta thích cảnh mặt trời lặn”… Có điều cho dù có đang bay cao hơn cả mây trời thì cũng không thể nào bắt chước Hoàng tử bé nhìn cảnh mặt trời lặn đến bốn mươi ba lần trong cùng một ngày, cho nên đành tự gói ghém nỗi buồn của bản thân rồi thở dài cho đường về ngắn lại những xốn xang.
Chợt cười, lại thở dài! Cái thói quen này bao giờ bỏ được đây? Vậy mà có những thói quen còn thường trực hơn cả hơi thở, bước hoài không qua hết kỷ niệm đã có cùng nhau, nhưng rồi người cũng từ bỏ nhẹ hẫng như là với tay khỏi cửa sổ lấy mây trời. Chẳng nắm được gì ngoài cái lạnh thấu thịt da của độ cao chín tầng không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-troi-ve-phia-cu/1851500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.