Dường như con người ta có một sở thích lạ đời là luôn say mê trước những thứ phế phẩm ôi thiu của Tự nhiên.
Rượu vang chẳng hạn. Thứ nước sóng sánh hơi men mà chúng ta lịch lãm mời nhau trên bàn tiệc, thực chất chỉ là nước ép nho dập nát được chưng cất cả chục năm trời, ám biết bao bụi thời gian và ủ trong những thùng gỗ tàn cây mục.
Hay phô mai béo ngậy nhìn qua đã thòm thèm chẳng qua cũng là sữa bò, sữa dê đông đặc và lên men, thậm chí phải cấy vi khuẩn để tạo kết tủa – mà ngôn ngữ bình dân gọi là bị mốc, ghê chưa?
Rồi còn sữa chua – tức yagourt lên men – món khoái khẩu của các chị các cô tin rằng giúp giữ dáng, đẹp da. Hay nấm rơm chỉ có thể mọc từ rơm rạ, nấm truffle quý giá luôn mọc kín kẽ dưới gốc sồi, ẩn sâu trong đất và phải mất từ năm đến mười năm mới chín rụng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-troi-ve-phia-cu/1851481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.