Em ít khi nào cho anh được đưa đón – cái quyền và nghĩa vụ tối thiểu của những người đang yêu. Em bảo rườm rà, cả hai lớn rồi, đủ hiểu tình cảm của người còn lại dành cho mình thế nào nên cần chi những biểu hiện lấy lòng vụn vặt như chờ đợi rước nhau. Với em, đôi lúc đó còn là sự phụ thuộc. Nhưng mỗi khi đi cùng nhau qua những ngã đường lộng gió, vòng tay em lúc nào cũng ôm anh thật chặt và bờ vai anh luôn ấm áp bởi khuôn mặt em tựa vào phía sau mình bình yên.
Hiếm khi điện thoại anh rung lên những tin nhắn chúc ngủ ngon hay tinh mơ chào ngày mới. Em cho rằng thật trẻ con và “phá đám” giấc ngủ của nhau, khi hai đứa đều làm việc trong những môi trường áp lực cao nên thiếu ngủ đã trở thành trầm kha, huống hồ là bật dậy gửi hay đọc tin nhắn. Với em, đôi lúc đó còn là sự giao đãi. Chỉ những khi bên anh, em mới trân trọng từng khoảnh khắc trải qua với người đang hiện diện kề cận mình – chứ không phải một tin nhắn máy móc của thứ công nghệ viễn thông nối gần những người ở xa và đẩy xa những người rất gần.
Cũng chẳng khi nào hai đứa nhất thiết phải gặp nhau mỗi ngày cho đúng nghĩa “hẹn hò” kiểu những cặp đang yêu. Anh và em sẽ phì cười khi chứng kiến những đôi tình nhân đều đặn mỗi tuần bảy ngày hẹn nhau như một quán tính, dù sau đó chỉ để lặng im nhìn người đối diện rồi lúng túng hỏi han “Đi đâu bây giờ?”. Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-troi-ve-phia-cu/116008/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.