Yêu Miễu Miễu thức dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Ánh trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chỉ vừa đủ cho cô thấp thoáng thấy được những hoa văn kì lạ trên trần nhà. Rõ ràng rất kì quái, lại khiến người ta mê mẩn ngắm nhìn..."A...!" Ánh sáng đột ngột khiếnYêu Miễu Miễu theo phản xạ hoảng loạn chui vào trong chăn, hai tay vô thức đưa lên cản trở ánh sáng phiền phức kia đi vào đôi mắt xinh đẹp." Miễu Miễu!" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng kia tùy ý vang lên trong không gian tĩnh lặng.Rất lâu sau, Yêu Miễu Miễu mới ý thức được có người gọi tên mình, từ từ lấy cái đầu nhỏ mang ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh đầu dò xét nhìn về nơi có tiếng nói, tựa như một đứa trẻ ngây thơ sợ người lớn trách mắng."Còn chưa dậy!? Muốn ngủ đến bao giờ?" Cố Nghiêu đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cơ thể đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp." Tôi... Tôi... Không có! Không có muốn ngủ nữa!" Yêu Miễu Miễu chân chính cảm thấy người đàn ông này hết sức hung dữ, hết sức xấu tính giống như lúc nào cũng có thể đem cô ra làm bữa ăn nhẹ." Tắm rửa đi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm" Cố Nghiêu vốn nghĩ Yêu Miễu Miễu ở nhà chắc chắn đã nấu cơm đầy đủ rồi, không ngờ cô lại vô dụng như vậy, lại có thể ngủ từ sáng đến tối mịt? Rõ ràng là một con heo lười.Yêu Miễu Miễu đối với mệnh lệnh này vô cùng ngoan ngoãn thực thi, dù sao ở trong cùng một cân phòng với Cố Nghiêu, lại còn là phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-trien-mien-dem-me-loan/36459/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.