Trời thu xanh ngắt trải dài đến cuối chân trời, giống như tấm vải bao trọn mọi thứ, cơn gió thu mang theo sự mát mẻ lướt nhẹ qua con phố ban sớm. Hàng cây bên đường dần chuyển màu lá từ xanh thẫm của hè oi bức sang vàng thắm của thu dịu.
Đây là mùa thu thứ hai sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học. Cũng là năm thứ hai bọn họ chính thức sống chung. Hai người vốn dĩ đã quá hòa hợp, Dạ Tinh Hàm biết tất cả mọi thứ về Bạch Vũ Hải.
Đúng nghĩ là biết tất cả mọi thứ.
Bạch Vũ Hải không ăn được thịt mỡ, hắn đi siêu thị chỉ mua phần thịt nạc. Bạch Vũ Hải thích ăn lẩu, mỗi tháng ba lần hắn đều sẽ làm cho cậu. Bạch Vũ Hải không thích ăn hải sản, đi biển hắn cũng tự tay nấu món cậu thích. Bạch Vũ Hải thích bánh ngọt, nhưng cậu chỉ thích bánh ngọt hắn làm. Bạch Vũ Hải rất kén ăn, ngoài hắn ra không ai chiều nổi cậu.
Mẹ Bạch dần cũng hiểu một điều, rằng con trai của bà đã bị người ta cưng chiều ra thành cái dạng gì...
Tuy rằng tính cách lúc trước vẫn giữ nguyên vẹn, nhưng khẩu vị lẫn độ dày khuôn mặt đều tăng đến mức chóng mặt.
Không biết là hai đứa nó quá hợp nhau, hay Dạ Tinh Hạm thực sự đã dung túng nó quá mức.
Bạch Vũ Hải biết mình bị bạn trai nhỏ dưỡng ra trắng trắng mềm mềm như cục bột, nhưng vẫn không nhịn được mà sung sướng hưởng thụ. Ai da~ Dạ Tinh Hạm cái gì cũng hiểu, cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-to-gap-cau/2449068/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.