Trác Hoành cãi một trận thật to với Trác Minh Nghị, sau đó lái xe cả một tiếng đến đây ở nhờ nhà mẹ, vừa lạnh vừa đói còn phải cố nhịn không nói với mẹ và chị gái những chuyện này. Trác Uẩn đã cảnh cáo cậu ta đừng có nhắc đến người kia trước mặt cô, cô không muốn quan tâm, cũng không muốn nghe một chữ nào, hơn nữa cũng khuyên Trác Hoành đừng nói với mẹ. Trác Uẩn nói với em trai: “Nếu em còn lương tâm thì đừng để những chuyện này làm phiền mẹ, bây giờ tâm trạng mẹ không tệ, rảnh rỗi sẽ ra ngoài đi dạo hay tâm sự với mấy chị em hàng xóm.Mười Ba, em phải nhớ kỹ, họ đã ly hôn rồi, không còn liên quan gì nhau nữa. Còn chị…” Cô mỉm cười: “Không phải có người làm tấm gương cho chị rồi sao? Mấy chị em ông ta một tháng cấp cho ông cụ sáu trăm tệ, đây là chuyện sau này chị sẽ làm.” Nghĩ lại những chuyện mà bố đã làm với chị gái, Trác Hoành không còn lời nào để nói. Mãi cho đến tận khi ăn cơm tất niên, Trác Uẩn vẫn còn cười. Trác Hoành sắp tức điên lên: “Chị cười gì vậy!” “Xin lỗi xin lỗi.” Trác Uẩn nhìn khuôn mặt thẹn quá hóa giận của em trai, cười càng quá đáng hơn: “Phụt! Ha ha ha ha…” Đến cả Biên Lâm cũng nghẹn cười, bà ấy gắp một miếng thịt bỏ vào chén Trác Hoành: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều một chút, Tiểu Hoành gầy quá.” Trác Hoành ăn đồ mẹ nấu, Biên Lâm nhìn cậu ta bằng ánh mắt trìu mến: “Con đừng trách chị con thương Tiểu Quy nhiều, Tiểu Quy sống rất vất vả, thật ra con hạnh phúc hơn thằng bé nhiều…” “Từ từ, mẹ gọi cậu ta là gì?” Trác Hoành không dám tin, hỏi lại, “Tiểu Quy?” Biên Lâm nói: “Đúng vậy, Tiểu Quy, nếu không thì gọi là gì?” Trác Hoành trừng mắt: “Chẳng phải mẹ nên gọi cậu ta là Tiểu Triệu sao?” Biên Lâm cười tủm tỉm: “Bây giờ mẹ đều gọi thằng bé là Tiểu Quy, thằng bé còn nhỏ hơn cả con đấy, thế mà lại chịu nhiều khổ cực như vậy, nhưng lại ngoan ngoãn và vô cùng mạnh mẽ, mẹ thấy mà đau lòng.” Trác Hoành: “…” “Con phải học tập thằng bé nhiều hơn.” Biên Lâm nói, “Con trai phải can đảm, có bản lĩnh, có trách nhiệm, biết chịu trách nhiệm. Các con còn trẻ, bây giờ không có tài sản, tiền, xe, nhà, sau này đều có thể tự mình kiếm. Khó khăn tạm thời không là gì, Tiểu Quy nhà người ta đi không được nhưng vẫn kiên cường, con còn nhảy nhót tung tăng thì mẹ lo làm gì?” Trác Hoành cảm thấy thịt trong miệng đã hết thơm rồi, thì ra không chỉ chị gái, đến cả mẹ cũng đã đào ngũ đầu quân cho Triệu Tỉnh Quy! Cơm nước xong, Biên Lâm xem Xuân Vãn ở phòng khách, Trác Uẩn thu dọn chén đũa vào trong bếp rửa, Trác Hoành đi vào, làm bộ làm tịch hỏi: “Muốn em giúp không?” Trác Uẩn nói: “Thôi bỏ đi, nhà chị không mua nhiều chén, không muốn bể hết đâu.” Trác Hoành đứng bên cạnh cô một lúc, Trác Uẩn cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn cậu ta: “Sao vậy? Tìm chị có gì sao?” “À thì…” Trác Hoành do dự hỏi: “Có phải Tô Mạn Cầm chia tay rồi không?” Trác Uẩn kinh ngạc: “Sao em lại biết?” Trác Hoành nói: “Tháng sáu năm ngoái em có kết bạn WeChat với cô ấy, lúc cô ấy đến thành phố Gia.” Trác Uẩn tiếp tục rửa chén, Trác Hoành đợi hồi lâu không thấy chị gái nói gì, chỉ có thể chán nản ra ngoài, nhưng cậu ta vừa đến cửa phòng bếp thì Trác Uẩn đã gọi cậu ta lại: “Mười Ba.” Trác Hoành xoay người: “Sao?” Mặt Trác Uẩn vẫn cắm và0 bồn rửa, không quay đầu nhìn cậu ta: “Em không phù hợp với cậu ấy, đừng tốn thời gian.” Trác Hoành “Hừ” một tiếng, tức giận đi ra khỏi phòng bếp. Mùng hai Tết, Trác Uẩn lái xe chở mẹ và em trai đến thành phố Ngô. Trác Hoành đã bán chiếc Maserati giám đốc của mình, đổi thành một chiếc second-hand bình thường, sau khi nhìn thấy chiếc xe màu đen to lớn mới tinh của chị gái thì hâm mộ hỏi: “Xe ở đâu ra vậy?” Trác Uẩn đắc ý nói: “Quà sinh nhật Triệu Tỉnh Quy tặng chị.” Trác Hoành ngồi ở ghế sau mà ghen tị vô cùng. Thành phố Ngô ở trên núi, nhiệt độ thấp hơn Tiền Đường và thành phố Gia rất nhiều, lúc này đang là khung cảnh tuyết dày đặc. Trác Uẩn chạy đến nhà Triệu Mỹ Phương, vừa xuống xe đã nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy mặc áo lông ngồi xe lăn chờ cô. Nhìn thấy Biên Lâm và Trác Hoành, Triệu Tỉnh Quy lễ phép chào hỏi: “Dì, anh Trác, chúc mừng năm mới!” Biên Lâm uốn xoăn tóc, còn nhuộm nâu, mặc bộ quần áo mới cười như nở hoa: “Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới, Tiểu Quy nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.” Trác Hoành cười không nổi, xụ mặt nhìn mẹ và chị gái vừa nói vừa cười với Triệu Tỉnh Quy. Một năm không gặp, đến nhà Triệu Phương Mỹ, Trác Uẩn, Trác Hoành và Biên Lâm lại được họ nhiệt tình tiếp đón lần nữa. Trác Uẩn vừa nhìn thấy Hách Tịnh và Hách Dục đã cảm thấy thân thiết, cô khoác tay Hách Tịnh thì thầm to nhỏ, Hách Tịnh hỏi: “Chị nghe nói em và Tiểu Quy đang yêu nhau?” “Vâng.” Trác Uẩn vuốt tóc, vẻ mặt thẹn thùng. Hách Tịnh cười nói: “Lát nữa chị cho em xem cái này hay lắm.” Trác Uẩn hỏi: “Cái gì vậy?” Hách Tịnh tặc lưỡi, nói: “Em xem rồi sẽ biết.” Triệu Mỹ Phương có ấn tượng sâu với Trác Hoành, vừa nhìn thấy đã sang sảng gọi cậu ta là “bé Trác”. Người lớn ào ào móc bao lì xì ra, Trác Uẩn và Trác Hoành mỗi người được ba bao lì xì, tất nhiên Biên Lâm cũng phát bao lì xì cho ba đứa nhỏ nhà họ Triệu. Chỉ có Hách Dục không có, bởi vì anh ấy đã đi làm, hiện tại đang làm nhân viên kỹ thuật ở nông trại. Anh ấy cười tự gọi mình là anh nông dân, mỗi ngày trò chuyện với rau xanh củ cải, làm ở nông trại hai năm, sau đó anh ấy sẽ ra nước ngoài học lên cao. Mười mấy người ngồi trong phòng khách cười nói náo nhiệt như ngoài chợ, Triệu Mỹ Phương mở bàn mạt chược, nắm tay Biên Lâm hỏi: “Mẹ Tiểu Trác có biết chơi mạt chược không?” Biên Lâm vẫn còn hơi câu nệ: “Có, biết một chút.” “Nào nào nào, chúng ta đánh bài, để đám trẻ tự chơi với nhau đi.” Triệu Mỹ Phương kéo Biên Lâm đi vào bàn mạt chược, đánh cùng còn có Phạm Ngọc Hoa và Hách Vĩnh. Sau đó tiếng chơi mạt chược lách cách nhanh chóng vang lên. Trên sô pha ngồi đầy người, những người không có chỗ ngồi thì kéo ghế ở bàn ăn đến, Triệu Tỉnh Quy đã có ghế của riêng mình, Trác Uẩn chuyển ghế đến ngồi cạnh anh, thì thầm nói chuyện với anh. Mọi người vây quanh bà nội Triệu xem TV, cắn hạt dưa, Hách Tịnh thấy mọi người đã đến đông đủ bèn lớn tiếng nói: “Để con cho mọi người xem cái này hay lắm!” Cô ấy tìm một đoạn video trong điện thoại, liên kết với TV bảy mươi lăm inch. Âm nhạc vang lên, sau khi mọi người nhìn thấy hình ảnh thì kêu gào ầm ỹ, Triệu Tương Nghi mừng rỡ vừa vỗ tay vừa dậm chân, đến Triệu Vỹ Luân cũng cười ha ha. Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy thì mù mờ, còn thêm cả Trác Hoành, bởi vì cậu ta cũng có mặt trong video, và dù thế nào cũng không ngờ rằng video mà Hách Tịnh cho mọi người xem lại là video Triệu Tỉnh Quy cướp dâu. Video đã được cắt ghép và biên tập, không biết là cư dân mạng nào làm, ghép lại từ những đoạn video ngắn trên mạng, qua những góc quay khác nhau đã tạo thành một đoạn phim ngắn về tình yêu rung động lòng người. Có cảnh quay cận cảnh, còn có quay góc rộng, cũng may không có lời thoại, chỉ có bối cảnh âm nhạc phù hợp. Trác Hoành chết lặng nhìn mình vung tay đấm người trong video, lại nhìn thấy cảnh tượng Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn cầm tay nhau bỏ trốn. Cảnh bóng dáng họ càng lúc càng xa được ghép thành cảnh quay chậm, Triệu Tỉnh Quy mặc áo sơ mi đen ngồi trên xe lăn, Trác Uẩn nắm tay anh xách làn váy chạy chân trần, mái tóc xoăn dài và tà váy tung bay, cộng thêm hiệu ứng quay chậm trông cực kỳ đẹp, lãng mạn vô cùng. Bà nội Triệu không hiểu công nghệ cao hiện tại, nhìn TV hỏi Hách Tịnh: “Tiểu Tịnh à, đây có phải Tiểu Quy nhà ta không?” Hách Tịnh hưng phấn nói: “Bà ngoại, chính là Tiểu Quy đấy ạ! Bà xem cô dâu là ai?” Bà nội Triệu híp mắt nhìn một lát, vỗ tay cái ‘bốp’: “Đây không phải Tiểu Trác sao!” “Đúng rồi! Chính là Tiểu Trác!” Bà nội Triệu không hiểu: “Sao Tiểu Quy và Tiểu Trác lại cùng đóng phim? Đây là phim gì vậy? Hai đứa nó là ngôi sao à? Ủa? Người này… Có phải là bé Trác không? Bé Trác cũng đóng phim sao?” “Trời ạ, Hách Tịnh lấy cái này ở đâu vậy!” Trác Uẩn đã sớm không còn mặt mũi nhìn người khác, cô vùi đầu vào vai Triệu Tỉnh Quy cười run rẩy. Triệu Tỉnh Quy cũng không chịu được k!ch thích này, bảo Hách Tịnh tắt đi đừng làm bà nội sợ. Trác Hoành ngồi trên sô pha che mặt nghe Hách Dục ngồi bên cạnh cười đùa trêu chọc, sau khi buông tay ra thì cậu ta nhìn chị gái và Triệu Tỉnh Quy thẹn thùng ngồi bên nhau, trong lòng dần trở nên thoải mái hơn. Ở nhà Triệu Mỹ Phương, Trác Hoành còn nhìn thấy một cảnh tượng làm cậu ta khiếp sợ, đó chính là – Triệu Tỉnh Quy chống nạng đứng dậy! Đất ngoài sân trơn, Triệu Tỉnh Quy lại không thể đi các tầng khác trong nhà, nên chỉ có thể tập đi qua đi lại trên lối nhỏ dài chừng mười mét. Lúc anh tập đi không gióng trống khua chiêng, chỉ có Trác Uẩn ở bên cạnh. Triệu Tỉnh Quy không mang robot khung xương trợ lực theo, cũng không mang thiết bị hỗ trợ chân, mà chỉ cầm theo một cặp nạng cao tới nách. Bọn họ cũng không chú ý đến ánh mắt của Trác Hoành, khi Trác Hoành nhìn thấy Triệu Tĩnh Quy chống cặp nạng đứng dậy khỏi xe lăn, cậu ta đã ngạc nhiên đến mức suýt thì nuốt luôn vỏ hạt dưa. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy bước đi, cô luôn ở bên cạnh anh, vươn tay đỡ lấy anh. Tư thế bước đi của Triệu Tỉnh Quy cũng không đẹp lắm, nhìn có vẻ chật vật khó nhọc, hoàn toàn tựa vào cánh tay chống đôi nạng, nhấc hai thanh nạng về phía trước, hai chân lại luân phiên di chuyển ra trước, nhưng không có động tác nhấc chân mà là bàn chân mang giày thể thao bị kéo lê trên mặt đất, làm cho Trác Hoành thấy mà hụt hẫng. Nhưng Trác Hoành không thể phủ nhận,so với trước kia thì bây giờ Triệu Tỉnh Quy đã tốt hơn rất nhiều, đùi không còn mềm như bông hay không có chút cảm giác nào như trước. Khi chống nạng đứng dậy, anh có thể đứng thẳng lưng, đầu gối không có bất kỳ thứ gì giữ lại cũng không tùy ý gập xuống như trước. Hơn nữa vóc dáng của anh rất cao! Còn cao hơn Trạc Uẩn hơn nửa cái đầu, Trác Hoành đã cao gần 1m85, trước kia cậu ta luôn đoán chiều cao của Triệu Tỉnh Quy cũng sẽ không chênh lệch với mình bao nhiêu, bây giờ đã có đáp án, Trách Hoành lại tự kỷ lần nữa. “Có phải Trác Hoành đang nhìn mình không?” Sau khi đi qua đi lại được vài vòng, Triệu Tỉnh Quy thì thầm hỏi Trác Uẩn. Trác Uẩn quay đầu nhìn về phía sô pha, Trác Hoành lập tức dời mắt, cúi đầu nghiêm túc cắn hạt dưa. “Anh đừng để ý đến nó, gần đây nó như bình giấm chua bị đổ, cả người toàn mùi chua.” Trác Uẩn lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán giúp Triệu Tỉnh Quy, hai tay anh không thể nào rời khỏi cặp nạng, bước đi cần phải hết sức chăm chú, nếu bất cẩn một chút là sẽ bị ngã. Triệu Tỉnh Quy có thể chống gậy đứng dậy là chuyện mới xảy ra gần nửa tháng nay, bắt đầu sau kỳ thi cuối kì. Có một ngày anh luyện tập với robot khung xương trợ lực xong, ngồi xuống xe lăn tháo thiết bị ra, ngẩn người vuốt đùi mình. Chú Miêu vừa định đẩy bộ giá đỡ đi, Triệu Tỉnh Quy bất ngờ gọi ông ấy: “Chú Miêu, đừng đẩy giá đi vội, chú đẩy nó đến đây, cháu muốn thử lại.” Chú Miêu đẩy giá đỡ đến trước mặt anh, Triệu Tỉnh Quy đặt hai chân xuống mặt đất, rồi dùng tay vịn giá, dùng sức nhấc lên nhưng không nhổm dậy được. Nhưng anh không muốn từ bỏ, nói: “Chú Miêu, chú đỡ cháu dậy.” Chú Miêu đỡ cánh tay của anh, cùng dồn sức với anh, đến lúc này Triệu Tỉnh Quy mới đứng dậy được. Hai tay của anh vịn chặt tay vịn, nói chú Miêu đừng dìu anh, anh cúi đầu nhìn cặp đùi như không dám tin vào đôi mắt của mình. Từ sau khi bị thương đến nay anh chưa từng đứng thẳng như vậy, trên đùi không có bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào, khi hai chân chống trên mặt đất anh vẫn không có cảm giác gì, nhưng thần kỳ là anh có thể đứng được, không phải là kiểu đứng phải dùng hết sức cánh tay để chống đỡ, mà mũi chân không mất sức, đầu gối cũng không mềm nhũn, dựa vào lực cơ bắp yếu ớt của bắp đùi, anh thật sự có thể đứng dậy rồi! Không chỉ có như thế, Triệu Tỉnh Quy thử cử động đùi, phần đùi lại nhấc bàn chân lên khỏi mặt đất, rồi dẫm xuống, chân trái đùi phải, đùi phải chân trái, sau khi lặp lại vài lần anh mới đứng lại. Chú Miêu muốn rơi nước mắt, nhưng lại không dám rời khỏi anh, Triệu Tỉnh Quy vịn thanh vịn đứng một lúc lâu, nhờ chú Miêu quay lại một đoạn video cho anh, vài phút sau anh cảm thấy mỏi mệt rồi mới ngồi xuống xe lăn lần nữa. Một già một trẻ vẫn còn đang sững sờ, cảm thấy cảnh tượng vừa xảy ra không chân thật, Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu hỏi: “Chú Miêu, có phải cháu đã có thể chống nạng tập đi được rồi không?” Chú Miêu gật đầu như đảo tỏi, không ngừng lau nước mắt: “Đúng đúng đúng, chú cảm thấy được! Tiểu Quy à! Cậu đã có thể đứng dậy rồi!” Triệu Tỉnh Quy khóc, anh ngồi trên xe lăn cúi gập lưng, đôi tay che mặt nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mặt không ngừng chảy xuống. Đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc thật sự, là một tia hy vọng mong manh trong tuyệt vọng, là cảnh tượng mà trước kia anh chẳng dám nghĩ đến có một ngày anh có thể đứng dậy mà không cần dùng giá đỡ, cho dù là chống nạng. Triệu Tỉnh Quy biết đời này anh sẽ không rời khỏi xe lăn được, mãi mãi sẽ không cách nào bước đi như người bình thường, nhưng bây giờ, sau khi bị thương gần ba năm, anh lại có thể đứng dậy lần nữa đã khiến anh cảm thấy đủ, trong lòng ngập tràn biết ơn. Bắt đầu từ ngày đó, Triệu Tỉnh Quy đã đặt làm riêng một cặp nạng, bắt đầu luyện tập chống nạng đứng dậy và bước đi, sau khi Trác Uẩn biết được tin này thì ngày hôm sau đã lái xe chạy đến. Trong phòng hồi phục chức năng, khi nhìn thấy Triệu Tĩnh Quy chống dụng cụ hỗ trợ bước đi đứng dậy trước mặt cô, cô đã kích động đến mức vừa khóc vừa cười, bước lên ôm chặt lấy anh: “Triệu Tiểu Quy! Anh đứng lên này! Anh thật sự đứng lên rồi!” Chú Miêu vội vàng kêu: “Tiểu Trác Tiểu Trác, cháu cẩn thận một chút, đừng đẩy ngã cậu ấy!” Trác Uẩn lập tức buông tay, Triệu Tỉnh Quy không được cô ôm nữa, chỉ có thể giữ vững cơ thể cúi đầu nói vào tai cô: “Anh đứng được, sẽ không dễ ngã vậy đâu. Cô giáo Trác, em ôm anh một cái đi, anh thích em ôm anh như vậy.” Trác Uẩn lại ôm lấy anh, rất dịu dàng, rất cẩn thận, kề mặt vào ngực anh, nói: “Triệu Tỉnh Quy, em sẽ chờ một ngày anh có thể ôm lấy em giống như vậy.” Triệu Tỉnh Quy cọ cằm lên tóc cô: “Ừ, anh sẽ cố gắng.” Chuyến đi đến thành phố Ngô vừa ấm áp vừa vui vẻ, Trác Uẩn dẫn mẹ và em trai còn có Triệu Tỉnh Quy ra ngoài chơi cả ngày. Thỉnh thoảng Hách Dục, Hách Tịnh và Triệu Tương Nghi sẽ đi cùng. Bọn họ lại đến nông trại dâu tây, lần này còn có cả Phạm Ngọc Hoa và Triệu Vỹ Luân đi theo, mỗi người đều hái một giỏ dâu tây, nhờ nhân viên ở đó giúp chụp ảnh gia đình. Lần này, Trác Hoành – người phải chịu trách nhiệm làm nhiếp ảnh gia trong một năm qua cuối cùng đã có thể vào chung khung hình, cậu ta ôm vai mẹ, giơ giỏ dâu tây lên, cười vui vẻ như một đứa trẻ. Khi cùng nhau ra ngoài chơi, Trác Hoành mới bắt đầu trò chuyện với Triệu Tỉnh Quy, rồi biết trước kia anh cũng chơi bóng rổ. Bây giờ đang trong đội bóng rổ xe lăn, cậu ta nói mình chơi bóng cũng không tệ, khi nào rảnh có thể cùng chơi bóng. Triệu Tỉnh Quy cười nói: “Được thôi, tôi có thể thi ném rổ với anh, anh chắc chắn sẽ không bằng tôi.” Tính hiếu chiến của Trác Hoành lại bị k!ch thích: “Chưa chắc à! Phải thi rồi mới biết!” Kết thúc kỳ nghỉ tết Âm Lịch, mọi người ai về nhà nấy, Triệu Tỉnh Quy chuẩn bị khai giảng, Trác Uẩn trở về công trường tiếp tục trang hoàng sự nghiệp lớn của cô. Năm trước Tô Mạn Cầm đã nhận được offer của mấy trường đại học, kiên quyết lựa chọn đại học New York. Đầu tháng tư, Trác Uẩn nhận được giấy báo trúng tuyển, đầu tiên cô về lại đại học A xử lý thủ tục xin thôi học.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]