Trên đường trở về khách sạn, chú Miêu lái xe, Anh Mục ngồi ở ghế phụ, còn Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn ngồi ở hàng ghế sau. Buổi trưa dưới cái nắng như thiêu đốt, ngoài cửa sổ xe mọi thứ đều rất sáng sủa, mối nguy cơ cũng được giải trừ, trái tim treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng được buông xuống. Nhìn phong cảnh không ngừng lùi dần ngoài cửa sổ, Triệu Tỉnh Quy hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào trong xe, thổi tung mái tóc dài của Trác Uẩn. Anh nắm chặt tay cô, giúp cô vén tóc ra sau tai, nói: “Đây là nơi em lớn lên.” Trác Uẩn hỏi: “Trước kia anh đã từng tới thành phố Gia chưa?” “Từng tới đây thi đấu.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Quên là khi nào rồi.” Chú Miêu nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, nói đùa với anh Mục: “Xe này của chúng ta mà trang trí thêm mấy đóa hoa cũng có thể làm xe cưới rồi, cậu xem hai đứa bé phía sau có giống như cô dâu chú rể không?” Bình thường anh Mục rất nghiêm túc, nhưng lúc này cũng rất vui vẻ, Triệu Tỉnh Quy cùng Trác Uẩn nhìn nhau, một bên áo sơ mi quần tây, một bên mặc lễ phục trắng bạc, thật đúng là thú vị. Trác Uẩn che miệng cười không ngừng, sắc mặt Triệu Tỉnh Quy trở nên mất tự nhiên, nghĩ đến chuyện mình làm lúc cướp dâu, lúc ấy cảm thấy rất k!ch thích, hiện tại nghĩ lại mới thấy anh đúng là điên rồi. Dù sao anh cũng chỉ mới mười tám tuổi, còn là học sinh cấp ba, ngồi trên xe lăn kéo lê một đôi chân vô tri vô giác, khi đối mặt với Thạch Tĩnh Thừa cùng Trác Minh Nghị ở trong sảnh tiệc rộng rãi, trong lòng anh vẫn sẽ cảm thấy khẩn trương. Lòng dũng khí của anh đều đến từ Trác Uẩn, còn có chính nghĩa, anh cũng không tin xã hội hiện tại còn có thể tồn tại chuyện mua bán hôn nhân! Với rất nhiều bằng chứng về tội ác của gia đình nhà họ Thạch, Triệu Tỉnh Quy nhớ tới lời dặn dò của bố với anh, bố anh nói: Tiểu Quy, con đừng sợ, chuyện con làm rất chính xác, có bố làm chỗ dựa cho con. Trùng hợp, anh cũng nhân cơ hội này rút ra một bài học, suy nghĩ thật kỹ về nó, là một nhà lãnh đạo của một doanh nghiệp, muốn một doanh nghiệp phát triển lâu dài và lành mạnh thì điều quan trọng nhất nên tuân thủ là gì. Trên đường đi, Triệu Tỉnh Quy nói chuyện điện thoại với bố trước, kể với ông ấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Triệu Vỹ Luân nói sẽ phái một luật sư đến thành phố Gia xử lý chuyện tiếp theo, Triệu Tỉnh Quy chỉ cần nộp những bằng chứng kia là được, chuyện sau này không cần quan tâm nữa. Triệu Tỉnh Quy lại nói chuyện điện thoại với Tô Mạn Cầm, Tô Mạn Cầm nói bên phía nhà hàng Thạch Cực mấy người bọn họ đã rút lui, giao bằng chứng thu thập được cho bộ công thương, Cục thuế, sau đó giao A Cương và Trác Minh Nghị cho cảnh sát, trễ một chút mới đến khách sạn gặp hai người, tranh thủ trong đêm trở về Tiền Đường. Triệu Tỉnh Quy kể lại lời Tô Mạn Cầm nói cho Trác Uẩn, Trác Uẩn cười xua tay: “Anh đừng nói em máu lạnh, em thật sự không buồn chút nào cả! Một người đàn ông muốn hạ thuốc em, bị bắt không phải là do ông ta tự chuốc lấy sao? Điều hạnh phúc nhất của em bây giờ là mẹ em đã ly dị với ông ta! Mẹ em cuối cùng đã được tự do rồi!” Vẻ mặt của cô không giống như đang nói dối, Triệu Tỉnh Quy biết Trác Uẩn không có tình cảm gì với bố cô, chuyện bố cô làm cũng thật sự quá hoang đường và ác độc, nên không cần nói nhiều nữa. Một đoàn bốn người đến khách sạn Triệu Tỉnh Quy ở lại, Triệu Tỉnh Quy đưa Trác Uẩn đến phòng mình, cửa phòng đóng lại, hai người đều nhịn không được, trải qua một màn rung động lòng người, Trác Uẩn ngồi trên đùi cậu trai trẻ, ôm chặt anh, trao cho anh một nụ hôn sâu. “Cảm ơn anh, Triệu Tỉnh Quy…” Cô nói, “Cảm ơn anh đã đến cướp dâu.” Cô đang mặc một chiếc váy cổ chữ V khoét sâu, Triệu Tỉnh Quy ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi môi lưu luyến trên cổ cô, hõm vai,…Mái tóc dài bồng bềnh của cô xẹt qua mặt làm anh ngứa ngáy, không biết vì sao hô hấp của Triệu Tỉnh Quy lại trở nên khó khăn, có chút cảm giác thiếu oxy. “Trác, Trác…” Triệu Tỉnh Quy cúi đầu gọi cô, Trác Uẩn buông môi anh ra, kinh ngạc phát hiện sắc mặt của cậu trai trẻ rất kỳ quái, đỏ cũng không phải trắng cũng không phải, vội hỏi, “Anh làm sao vậy?” “Nút áo… chặt quá.” Triệu Tỉnh Quy tự mình tìm được mấu chốt của vấn đề, ngẩng đầu lên nói, “Có chút không thở nổi.” Trác Uẩn: “…” Cúc áo sơ mi của Triệu Tỉnh Quy được cài đến tận cổ áo, Trác Uẩn giúp anh cởi bỏ hai cái đầu, khi cổ vừa được giải thoát, anh lập tức hít thở sâu vài cái, rồi lại đưa ống tay áo đến trước mặt Trác Uẩn, để cho cô cởi. Áo sơ mi đen dài tay, mặc trong thời tiết như vậy nên rất nóng, Trác Uẩn vừa giúp anh cởi khuy áo vừa nói: “Hình như em chưa từng thấy anh mặc áo sơ mi.” “Mấy năm rồi anh không mặc nó.” Triệu Tỉnh Quy nhìn cô cởi bỏ cúc tay áo của anh, lại cẩn thận xắn tay áo lên, còn tạo ra một nếp gấp rất đẹp, “Lúc bé anh từng mặc âu phục thắt cà vạt, rất chỉnh chu, hình như là phải lên sân khấu diễn thuyết gì đó. Sau khi lên cấp ba anh không mặc lễ phục nữa, bộ quần áo này là mới mua đây, chú Miêu mua nhỏ quá nên áo sơ mi hơi chật.” Trác Uẩn giúp anh xắn tay áo lại, sau đó trèo lên người anh, dùng đầu lưỡi l!ếm yết hầu được giải thoát đang nhô ra của anh. “Tại sao phải ăn mặc như vậy?” Trác Uẩn ở bên tai anh nhẹ nhàng hỏi, cảm giác được yết hầu của anh không ngừng lăn qua lăn lại dưới đầu lưỡi cô. “Cướp dâu, dù sao cũng phải trang trọng một chút.” “Anh mặc áo sơ mi rất đẹp, vô cùng đẹp trai.” “Thích…” Triệu Tỉnh Quy lại bị cô hôn đến hô hấp dồn dập, dùng sức bóp eo cô, giọng nói gần như lạc nhịp: “Trác, Trác Uẩn…” “Hửm?” “Em đã nói anh là của em.” “Ừm, anh là của em.” Trác Uẩn nắm lấy tóc anh. “Em cũng là của anh.” Lồng ngực Triệu Tỉnh Quy phập phồng, cắn vào cổ cô rồi m*t mạnh một cái: “Em là cô dâu mà anh cướp được, em chạy không thoát đâu.” …… Xế chiều, cuối cùng “Tiểu đội giải cứu Trác Uẩn” cũng tụ họp đủ thành viên, mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa, ai nấy đều đói bụng, tìm một quán lẩu không đóng cửa buổi trưa để ăn lẩu. Trác Hoành và Biên Lâm không tới, Biên Lâm muốn về nhà thu dọn hành lý, nói với Trác Hoành là mấy ngày nữa muốn cùng Trác Uẩn chuyển đến Tiền Đường. Về việc tháng Tám Trác Uẩn sẽ ra nước ngoài, Biên Lâm hỏi nên giải quyết thế nào, hai chị em nói sẽ bàn bạc lại. Trác Minh Nghị phạm tội thì không thể nghi ngờ, nợ nần cũng là sự thật, với kinh nghiệm và năng lực hiện tại của Trác Hoành thì vẫn chưa thể giúp bố mình thu dọn, chỉ có thể mời một vị luật sư đến xử lý những chuyện này. Lúc Trác Minh Nghị bị cảnh sát bắt đi, ông ta liếc nhìn con trai, ánh mắt kia chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khàn giọng nói: “Con phản bội bố.” Trác Hoành không tránh tầm mắt của ông ta, nói: “Bố, con chờ bố trở về.” Trác Minh Nghị không trả lời, vẻ mặt sầm xuống, cúi đầu đi cùng cảnh sát. Trong quán lẩu, mọi người ngồi quây quần bên nồi lẩu uyên ương đang sôi trào, tranh giành thức ăn bên trong, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bành Khải Văn cảm thấy mình giống như đang đóng phim gián điệp, lúc này vẫn còn hồi tưởng, thậm chí còn bảo Tô Mạn Cầm giúp cậu ta chụp ảnh mặc đồng phục nhân viên, nói sau khi trở về phải khoe khoang với Mộng Mộng. Tô Mạn Cầm là người trông chừng bản ghi âm và video, lúc này trái tim vẫn còn đập thình thịch, nói mình lúc ấy rất khẩn trương, sợ bạn học Triệu Tỉnh Quy vỗ tay một cái, bộ phận cô ấy phụ trách lại xảy ra chuyện, vậy thì làm trò cười rồi. Trác Uẩn đã tẩy trang cô dâu, thay áo thun và quần jean đơn giản, đeo một chiếc khăn lụa trên cổ, ngồi bên cạnh Triệu Tỉnh Quy giúp anh gắp thức ăn. Bành Khải Văn nhìn trang phục kỳ lạ của cô, hỏi: “Zoe, cậu không nóng hả? Thời tiết này mà đeo khăn quàng cổ?” Trác Uẩn cúi đầu, mặt xấu hổ đến đỏ bừng. Triệu Tỉnh Quy không quan tâm, yên lặng ăn thức ăn. Tô Mạn Cầm lén vỗ cánh tay Bành Khải Văn: “Ăn lẩu của cậu đi!” Bành Khải Văn phản ứng lại: “Ồ…” Trác Uẩn trừng mắt nhìn cậu ta: “Câm miệng lại.” Ăn được một nửa, Trác Uẩn bưng chén lên, chân thành nói: “Chú Miêu, Anh Mục, Mạn Mạn, Kevin, cảm ơn mọi người đã đến đây giúp tôi, nếu như không có mọi người, tôi không thể bình an trở về, cho dù người đi rồi, những giấy tờ visa kia phỏng chừng cũng không lấy lại được. Thật sự cảm ơn mọi người, tôi lấy trà thay rượu, kính mọi người một ly.” Mọi người nhao nhao nâng ly lên cụng ly với cô, chú Miêu cùng anh Mục nói “Không có gì”, Tô Mạn Cầm nói: “Bé Uẩn, người cậu nên cảm ơn nhất chính là Tiểu Triệu, mọi việc đều do cậu ấy sắp xếp, bọn tớ chỉ nghe theo lời dặn dò của cậu ấy thôi.” Bành Khải Văn cũng nói: “Đúng đấy, cậu ấy là quân sư của tiểu đội chúng ta!” Trác Uẩn quay đầu nhìn Triệu Tỉnh Quy, cười nói: “Tớ đã cảm ơn cậu ấy rồi.” Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Giấy tờ thị thực em đã kiểm tra lại chưa? Có thiếu gì không?” Trác Uẩn nói: “Không thiếu, đến lúc đó em hẹn phỏng vấn lại là được, kịp thời gian.” Triệu Tỉnh Quy gật đầu, nghĩ đến tháng Tám Trác Uẩn sắp rời đi, trong lòng anh lại không nỡ. “Zoe, nếu cậu xảy ra chuyện, chúng tớ nhất định sẽ tới giúp đỡ.” Bành Khải Văn nói, “Cũng may mấy ngày này đang là kỳ nghỉ dài, nếu là ngày đi học, cái giá thật đúng là hơi lớn.” Trác Uẩn khó hiểu hỏi: “Tại sao? ” “Còn có thể tại sao?” Bành Khải Văn trợn tròn mắt, “Bọn tớ đang thi cuối kỳ đấy! Bỏ thi mấy môn không phải là thảm sao!” Ai đó đã nghỉ học bốn tháng cuối cùng cũng bừng tỉnh: “Ừ nhỉ! Mấy ngày này đang là kỳ thi cuối kỳ!” Cô lại nhìn Triệu Tỉnh Quy, “Có phải anh cũng sắp thi cuối kỳ không? Mấy hôm nay đã ôn tập chưa đấy!?” Triệu Tỉnh Quy: “…” Mấy ngày nay anh nào còn tâm tư ôn tập, bài tập kỳ nghỉ dài vẫn chưa làm một chữ, may mắn tất cả đều được giải quyết trong viên mãn, bọn họ thành công, Trác Uẩn sau này sẽ không bị Thạch Tĩnh Thừa quấy rầy nữa, hoàn toàn khôi phục tự do của bản thân. Mọi người lại thảo luận về tương lai của nhà họ Thạch. Bản ghi âm điện thoại của Thẩm Thi Ngọc bắt đầu từ tháng 2 năm nay, bình thường Thạch Tĩnh Thừa ở một mình, trong căn hộ có một thư phòng, Thẩm Thi Ngọc và anh ta đang trong trạng thái ‘bán sống thử’, phần lớn thời gian sẽ qua đêm ở nhà Thạch Tĩnh Thừa, là cơ hội tốt để giấu thiết bị nghe lén trong thư phòng. Cô ta cũng là bị ép đến đường cùng nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, những bản ghi âm kia cô ta thu thập được ba tháng, sàng lọc cẩn thận, mỗi cuộc điện thoại đều có thể tiết lộ ra một tội ác của Thạch Tĩnh Thừa. Nhưng trên tay Thẩm Thi Ngọc chỉ có bản ghi âm, không có bằng chức xác thực. Trong công việc Thạch Tĩnh Thừa đều đề phòng cô ta rất nghiêm ngặt, cô ta cũng không có cách nào đi thu thập bằng chứng, khi cô ta hạ quyết tâm giao bản ghi âm cho Trác Uẩn, Thẩm Thi Ngọc biết, mối quan hệ sáu năm của cô ta và Thạch Tĩnh Thừa,cứ như vậy mà cắt đứt. Anh ta bất nhân với cô ta thì đừng trách cô ta bất nghĩa. Triệu Tỉnh Quy và mọi người đều biết, trong thời gian tới tập đoàn nhà hàng khách sạn nhà họ Thạch sẽ phải đối mặt với một cơn bão lớn, bị các cơ quan chức năng nghiêm khắc điều tra, đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh, phạt tiền là điều hiển nhiên không thể chạy được, còn về phần những chuyện hối lộ kia phải xem cơ quan chức năng có ra tay mạnh tay không. Người phụ trách chính của tập đoàn nhà họ Thạch, ví dụ như lão Thạch, Thạch Tĩnh Thừa và các giám đốc điều hành khác có phải đối mặt với án tù hay không, toàn bộ tập đoàn còn có thể tiếp tục sinh tồn hay không, không phải là điều mà người trẻ tuổi như Triệu Tỉnh Quy hay Trác Uẩn có thể dự đoán được. Điều bọn họ lo lắng nhất lúc này, vẫn là sau tết Đoan Ngọ sẽ diễn ra kì thi cuối kỳ, nhóm sinh viên thở dài, ai nấy đều vội vàng chạy về Tiền Đường, muốn tranh thủ ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài để ôn tập lại một chút. Sau khi thương lượng, mọi người nhất trí ăn lẩu xong sẽ lập tức trở về. Trác Uẩn cũng không cần chiếc Audi nữa, đó là tài sản của Trác Minh Nghị, đồ đạc trong nhà để Biên Lâm đi thu dọn là được, lúc cô tới mang theo một cái balo thì lúc đi cũng mang theo một cái balo, sau khi tâm tình thả lỏng, cả người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Trên đường trở về Tiền Đường, cô tựa vào ngực Triệu Tỉnh Quy mệt mỏi ngủ thiếp đi. Thành phố Gia chỉ cách Tiền Đường hơn một giờ lái xe, Trác Uẩn tỉnh lại thì phát hiện xe đã sắp đến quận Tử Liễu. Triệu Tỉnh Quy thấy cô sững sờ bèn giải thích: “Anh nói với bố mẹ rồi, trước khi mẹ em đến Tiền Đường thì em cứ ở nhà anh trước, anh không yên tâm để em ở một mình trong nhà thuê. Nếu mẹ em đến, anh nghĩ em tốt nhất cũng không nên sống xa như vậy, anh sẽ không chăm sóc được. Cô giáo Trác, gia đình anh có một căn nhà ở toà nhà cao cấp quận Tử Liễu, đã trang hoàng đơn giản, sau khi mẹ em tới đây, em và bà ấy có thể ở lại đó trước.” Anh suy nghĩ rất chu đáo, Trác Uẩn không có lý do gì cự tuyệt, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, cô ở một mình đúng thật là không an toàn. Hơn nữa mẹ cô vừa ly hôn, bà ấy vẫn chưa điều chỉnh được tâm lý của mình, quận Tử Liễu có an ninh nghiêm ngặt, môi trường yên tĩnh, là một nơi rất thích hợp để Biên Lâm thư giãn. Sau khi trở về Tiền Đường, Bành Khải Văn và Tô Mạn Cầm lần lượt trở lại trường học, nói với Trác Uẩn thi xong sẽ gặp lại. Chú Miêu lái xe đến gara C2, Triệu Tỉnh Quy chuyển sang xe lăn, cùng Trác Uẩn vào nhà. Phạm Ngọc Hoa và Triệu Tương Nghi đang ở nhà, sau khi nhìn thấy bọn họ trở về, Phạm Ngọc Hoa nghênh đón, ôm Trác Uẩn vào lòng. “Cô bé ngoan, đừng sợ.” Bà ấy an ủi Trác Uẩn, “Mọi chuyện đã qua, mấy ngày nay cứ ở chỗ này, có chú dì ở đây, không ai có thể làm tổn thương cháu.” “Cảm ơn dì.” Trác Uẩn mấy ngày nay không rơi một giọt nước mắt, còn phải không ngừng an ủi Biên Lâm, sau khi nghe được giọng nói dịu dàng của Phạm Ngọc Hoa, khóe mắt không khỏi ướt át. Lời nói của Triệu Tương Nghi kéo cô ra khỏi sự cảm động, cô bé nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Chị Trác, trên cổ chị làm sao vậy? Chị bị muỗi cắn hả?” Trác Uẩn: “!” Triệu Tỉnh Quy: “…” Chạy suốt một đoạn đường, thời tiết lại nóng, Trác Uẩn đã bỏ khăn lụa trên xe. Cô bối rối rời khỏi vòng tay Phạm Ngọc Hoa, sờ cổ không dám trả lời câu hỏi của Triệu Tương Nghi, lắp bắp nói: “À thì, dì, trên người cháu đổ mồ hôi, rất bẩn, cháu muốn đi tắm trước ạ.” Phạm Ngọc Hoa nói: “Đi đi, dì có chuẩn bị cho cháu một ít quần áo, áo trong áo ngoài đều có, tất cả đều là mới, bỏ trong phòng Tiểu Quy đấy.” Triệu Tỉnh Quy ngửa đầu nói với Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, em vào phòng anh tắm rửa đi, có thể ngâm mình thư giãn trong bồn tắm.” Trác Uẩn gật đầu: “Được.” Cô lên lầu, Triệu Tỉnh Quy muốn đi lên cùng cô, bị Phạm Ngọc Hoa gọi lại: “Tiểu Quy, con ở lại.” Triệu Tỉnh Quy xoay xe lăn lại, Phạm Ngọc Hoa lại nói với con gái: “Tiểu Nghi, con về phòng trước, mẹ có chuyện muốn nói với anh trai con.” Triệu Tương Nghi lập tức chuồn đi. Phạm Ngọc Hoa nghiêm túc nhìn con trai: “Triệu Tỉnh Quy, mẹ biết con đang yêu đương với Trác Uẩn, mẹ cũng không phản đối, nhưng thân phận của con hiện tại là gì con còn nhớ không? Con là một học sinh! Nhìn xem chuyện con đã làm với Trác Uẩn đi, có đàng hoàng không? Bây giờ là mùa hè, con bé là một cô gái! Con làm vậy sẽ khiến con bé rất xấu hổ! Con bé vừa mới trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, con không thể nhân lúc người ta gặp nguy hiểm mà tranh thủ cơ hội được! Sau này phải nhớ kỹ, người trưởng thành nên học cách kiểm soát cảm xúc của mình, con nghĩ rằng đó là lãng mạn hả? Không! Đó là thô lỗ!” Anh hùng Tiểu Triệu buổi trưa mới cứu được mỹ nhân giờ lại bị mẹ mắng một trận, ủ rũ nói: “Con biết rồi, mẹ, sau này con sẽ chú ý.” … Trác Uẩn nằm trong bồn tắm của Triệu Tỉnh Quy, thư thái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng. Lúc tắm rửa, cô gọi điện thoại cho Biên Lâm, Biên Lâm đã về đến nhà, nói cần vài ngày để thu dọn đồ đạc, đến cuối tuần sau Trác Hoành sẽ lái xe đưa bà ấy đến Tiền Đường. Lúc ấy cô giả vờ ngất xỉu, tựa nửa người vào người Thạch Tĩnh Thừa, híp mắt nhìn về phía chàng trai trẻ đang “đi” về phía cô trên thảm đỏ. Cô mím môi cười trộm, nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy nói anh là tới cướp dâu, càng nghĩ càng thú vị. Cảnh tượng này chỉ có trong phim truyền hình, nhưng nó thực sự đã xảy ra trên người cô, thật lãng mạn, có một người con trai dù cơ thể bất tiện nhưng vẫn sẵn sàng đến cứu cô bằng mọi cách,Trác Uẩn nghĩ, trên đời này còn có ai đối với cô như thế nữa? Trong đêm gió lạnh gào thét, anh phát sốt nhưng vẫn ngồi xe lăn tới đưa bánh nhân trứng muối cho cô. Sau khi cô nói đùa, anh không nói gì lẳng lặng leo lên tầng ba. Khi cô gặp nguy hiểm, anh chạy đến bên cô với tốc độ nhanh nhất, anh cởi áo khoác khoác lên người cô, bảo cô đừng sợ hãi. Anh sẵn sàng vì cô học nấu ăn, sau khi nghe kế hoạch ra nước ngoài của cô thì kiên quyết ủng hộ cô, chưa bao giờ nói một câu “Em đừng đi”, dường như rất chắc chắn, cô không thể bỏ anh. Cô chắc chắn không bỏ được anh, bạn học Triệu Tỉnh Quy chính là một tiểu yêu tinh dính người không buông. Tắm rửa xong, Trác Uẩn mặc quần áo đi ra khỏi phòng vệ sinh, quần áo dì Phạm chuẩn bị cho rất vừa vặn, kiểu dáng lại đơn giản, là áo thun và váy ngắn bình thường, cô không sấy tóc, sau khi đi vào phòng ngủ thì phát hiện Triệu Tỉnh không ở đây. “Còn chưa lên sao?” Trác Uẩn lẩm bẩm, cho rằng Triệu Tỉnh Quy ở lại lầu một nói chuyện với dì Phạm. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn lũ chuột hamster trong phòng khách. A Đoàn và A Viên đã sớm bị chia lồng, bảy đứa bé sau khi cai sữa cũng bị Triệu Tỉnh Quy đem đi tặng hơn phân nửa. Một con cho Triệu Tương Nghi, một con cho Hướng Kiếm, Hướng Kiếm lại lấy đó làm cái cớ, tặng một con cho Kim Tiểu Tuyết. Triệu Tỉnh cho anh Lỗi và dì Phan mỗi người một con với kiểu ép buộc nửa vời, chú Miêu sống chết không muốn, hiện tại còn lại hai con nhỏ, tách ra ở trong hai biệt thự, vì thế, công viên chuột hamster của Triệu Tỉnh Quy càng thêm hoành tráng, bốn tòa biệt thự ba tầng, chỉnh tề xếp trên bàn trà. Trác Uẩn nhìn chuột hamster, tự hỏi là xuống lầu tìm Triệu Tỉnh Quy hay là ở lầu ba chờ anh, do dự một lát thì điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Triệu Tỉnh Quy. “Em tắm rửa xong chưa?” Anh hỏi. Trác Uẩn nói: “Tắm rửa xong rồi, anh đang ở đâu?” Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh nghe thấy giọng nói của em rồi.” Trác Uẩn: “?” Phòng tiếp khách đóng cửa, trong phòng có hai gian, Triệu Tỉnh Quy không ở trong phòng ngủ thì cũng ở trong phòng phục hồi chức năng. “Ở đây.” Triệu Tỉnh Quy ở bên trong trả lời: “Em vào đi.” Trác Uẩn mở cửa ra, nhất thời thốt lên, ánh mắt trợn tròn, lại một lần nữa bởi vì cảnh tượng bên trong làm cho sững sờ. Cô nhìn người con trai đứng cạnh bức tường trong phòng không chớp mắt. Đó là Triệu Tỉnh Quy mà cô quen sao? Anh mặc một bộ robot khung xương trợ lực chi dưới hoàn chỉnh, màu đen cùng bạc đan xen, không biết là chất liệu gì, cùng với bộ quần áo đen trên người dung hợp vào nhau, tràn ngập cảm giác công nghệ cao. Nguồn điện chính hẳn là ở sau eo, có một thiết bị khá lớn như chiếc túi, quanh eo anh lại quấn một sợi dây lưng bản rộng 20cm. Hai bên đùi và bắp chân được nối bằng xương kim loại, giữa đùi, khớp gối và bàn chân đều có giá đỡ đầy đủ, bên trong có thể còn có đường chạy xuyên qua, làm cho anh có thể thẳng lưng, chỉ cần vịn một tay lên tường là có thể đứng tại chỗ. Tay áo sơ mi của Triệu Tỉnh Quy vẫn xắn ở khuỷu tay, lộ ra đường cong căng chặt của cánh tay, nhất là tay phải đang nắm tay vịn kia, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, dường như rất dùng sức. Trác Uẩn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đứng thẳng của anh, trong ấn tượng chỉ có hai ba lần, anh dường như không muốn để cô nhìn thấy anh luyện tập đi bộ, nói dáng vẻ mình đi bộ không đẹp. Mà bây giờ, anh lại đứng trước mặt Trác Uẩn, còn vươn tay trái về phía cô: “Lại đây.” Trác Uẩn đi tới trước mặt anh, nắm lấy tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Anh mua cái này khi nào?” “Bố anh mua.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Anh vẫn luôn giấu em, hôm trước anh đi Thượng Hải là hàng mới về, anh chỉ dùng qua một lần, hôm nay là lần thứ hai dùng.” “Wow.” Trác Uẩn thật sự rất kinh hỉ, “Cái này…sử dụng thế nào? Anh có thể đi không?” Triệu Tỉnh Quy lắc đầu, chỉ chỉ một bộ giá đỡ cỡ lớn ở bên kia phòng: “Đi bộ cần phải phối hợp với cái kia, nơi này nhỏ, không dễ đi, ra ngoài trời hoặc chỗ rộng rãi mới có thể dùng.” “Vậy anh…” Trác Uẩn có chút mơ màng, không rõ Triệu Tỉnh Quy nếu không tập đi bộ thì vì sao phải mặc cái này. Triệu Tỉnh Quy mím môi, ánh mắt ảm đạm, dùng hành động thực tế trả lời cô. Anh kéo cô qua, cánh tay trái vừa thu lại, cô lập tức ngã vào lòng anh. Anh ổn định thân thể, tay phải chậm rãi rời khỏi tay vịn, dừng ở trên thắt lưng Trác Uẩn, từng chút từng chút ôm chặt cô hơn. Cuối cùng anh cũng đứng được mà không dựa vào bất cứ thứ gì. “Ôm chặt một chút, đừng để anh ngã.” Giọng nói của Triệu Tỉnh Quy từ phía trên truyền đến, lại làm Trác Uẩn có chút không quen, anh cúi đầu, cắn lỗ tai cô, “Cô giáo Trác, mở khóa tư thế thứ ba, được không?” Giọng nói mê hoặc kia làm cho xương cốt cô mềm nhũn, Trác Uẩn ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, cảm giác hô hấp của anh càng ngày càng gần, cuối cùng đôi môi mềm mại của anh rơi trên môi cô, người con trai cao lớn đứng dậy, ôm lấy cô gái mình yêu, dùng một loại tư thế chưa từng thử triền miên hôn cô. Cuối cùng Trác Uẩn cũng có thể thực hiện kế hoạch trả thù, bởi vì cổ anh gần ngay trước mắt cô. Hihi, tên đáng ghét này sơ sẩy, cúc áo sơ mi vẫn đang mở, Trác Uẩn cắn vào cổ anh, thậm chí còn chọn phần cổ áo sơ mi không che chắn được, học theo anh m*t một cái thật mạnh, giống như cố gắng hút ra sữa! “Ha~” “Đừng!” Triệu Tỉnh Quy hoảng hốt kêu ra tiếng, nhưng đã muộn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]