Trác Uẩn lau qua nước mắt bên má, tránh ánh mắt Tô Mạn Cầm, hít mũi một cái: “Cho dù các cậu có nghĩ thế nào, dù ra sao tớ cũng sẽ không yêu đương với cậu ấy, cũng sẽ không từ chức. Tớ cho cậu ấy hy vọng hồi nào chứ? Đối với Triệu Tỉnh Quy, tớ vẫn luôn ngay thẳng, không thẹn với lương tâm!”
Tô Mạn Cầm thấy dáng vẻ này của cô, lo lắng trong lòng giảm bớt một chút, kéo kéo cánh tay cô: “Cục cưng…”
Trác Uẩn hất tay cô ấy ra, nước mắt lại rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ tủi thân: “Tại sao các cậu lại không tin tớ? Tớ đã nói hết rồi, tớ không thích Triệu Tỉnh Quy, sao tớ có thể thích cậu ấy được? Rõ ràng là cậu ấy thích tớ, tớ còn thấy phiền đây này!”
Người này cứng đầu quyết không chịu thừa nhận, Tô Mạn Cầm quyết định không dây dưa với cô nữa, tiến lên ôm lấy cô: “Được rồi được rồi, là tớ sai, tớ không nói cậu. Cục cưng, đừng khóc, bản thân cậu có chừng mực là được. Đừng khóc, ngoan.”
Trác Uẩn lại càng khóc thương tâm hơn, giống như phải chịu nỗi oan khuất rất lớn, lăn qua lộn lại cũng chỉ có một câu: “Tớ không thể nào thích Triệu Tỉnh Quy, tại sao các cậu có thể nói lung tung như vậy? Làm sao mà tớ thích Triệu Tỉnh Quy cho được… Hu hu hu hu…”
Tô Mạn Cầm vỗ vỗ lưng cô: “Ừ ừ ừ, tớ biết rồi, cậu không thích Triệu Tỉnh Quy, cậu không thích cậu ta một chút nào.”
“Tớ vốn không thích cậu ấy chút nào cả!” Trác Uẩn nghẹn ngào kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tinh-la-luc-ve/854614/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.