Trác Uẩn xách cơm hộp trở về phòng ngủ, Viên Hiểu Yến không ở trong phòng, Trình Dĩnh đang giặt quần áo, Tô Mạn Cầm thì nằm ỳ trên giường chơi điện thoại.
Trác Uẩn thấy bất ngờ: “Mạn, sao mới đó mà cậu đã về rồi? Không ăn cơm tối cùng Nghê Hàng hả?”
Tô Mạn Cầm đáp bằng giọng điệu mỏi mệt: “Cãi nhau.”
“Cãi nhau? Buổi chiều lúc ra ngoài vẫn còn vui vẻ lắm mà?” Trác Uẩn đặt hộp thức ăn ngoài xuống bàn, nói, “Tớ nghĩ là cậu không về nên mua cơm tối luôn rồi.”
Tô Mạn Cầm từ trên giường bò xuống, chọc nhẹ vào đầu Trác Uẩn: “Cậu thật là không có lương tâm, sao không ới tớ một tiếng trước khi mua? Mua món gì ngon thế?”
Cô ấy mở túi nilon của Trác Uẩn ra, Trác Uẩn truy hỏi đến cùng: “Cậu và Nghê Hàng xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Tô Mạn Cầm thẳng tay gắp một miếng thịt bò lên ăn, nói, “Tớ với người môi giới còn đang nói chuyện mà cậu ấy cứ nhăn mặt, còn đòi tớ dỗ dành nữa chứ! Cậu ấy nói tớ đang ám chỉ chuyện chia tay với cậu ấy, trời đất ơi! Sáng nay tớ mới nói với cậu ấy là tớ muốn ra nước ngoài, mà hai đứa còn chưa đâu vào đâu, cậu ấy đã đòi quản này quản kia, cứ tưởng mình to lắm ấy.”
Trác Uẩn cạn lời: “Hai đứa cậu mà còn chưa đâu vào đâu á? Khoảng cách giữa hai người là số âm rồi còn gì!”
Trình Dĩnh đang đứng trước bồn rửa mặt, nghe vậy thì bật cười ha ha.
Tô Mạn Cầm ngồi xuống ghế của Trác Uẩn, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tinh-la-luc-ve/854605/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.