Sáu giường bệnh đều kín người nằm, mỗi bệnh nhân lại có ít nhất một người nhà chăm sóc. Bởi vậy, phòng bệnh vốn không rộng lắm càng trở nên chật chội. Thiệu Ngô chẳng có chỗ mà ngồi, đã tới nửa tiếng rồi mà vẫn đang đứng.
Chưa tới mười giờ, y tá đã bắt đầu đi từng phòng để kiểm tra các giường và đuổi người, tức là mời người thăm ốm rời khỏi.
"Cậu về đi." Dương Thư Dật nói với Thiệu Ngô, "Tôi tiễn cậu ra bến xe."
Con trai của ông lão giường đối diện đã mở ghế gập, có vẻ chuẩn bị đi nằm.
"Cậu cũng ngủ... ghế dựa kiểu này à?" Thiệu Ngô hỏi.
"Ừ, tôi ngủ ở ngoài."
"Ngoài hành lang á?!" Lúc vào phòng bệnh, Thiệu Ngô có thấy vài cái giường xếp và ghế gập đơn sơ dựng ở mặt bên hành lang.
"Bà vào phòng cuối cùng nên không xếp ghế được."
Vừa bước một chân ra khỏi phòng, Thiệu Ngô tức khắc cảm nhận được cơn gió lạnh sượt qua má. Cửa sổ mở toang nơi cuối hành lang làm cậu run cầm cập, bèn nói với vẻ khó tin: "Tôi tưởng tối người ta sẽ chuyển giường vào phòng bệnh... Thế này sao mà ngủ được? Lạnh như vậy!"
"Vẫn ổn mà." Trông Dương Thư Dật rất thản nhiên, "Trùm quần áo kín chút là được."
Mùa đông phương Nam không có máy sưởi, tuy phòng bệnh khá ấm nhờ điều hoà nhưng hành lang lại là một thế giới khác. Thiệu Ngô không kìm được mà giật nhẹ cổ áo hắn: "Áo phao của cậu trùm kín được không?"
"Vẫn ổn."
Vẫn ổn cái đầu cậu.
Lúc này Thiệu Ngô to gan hơn, hay có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thu-bay-muoi/1000504/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.