Editor: Nguyên
Nguyễn Hiểu Phong nói cùng ông ngoại đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ kinh kịch đến nghệ thuật phát triển, sau đó y tá đến cho ông uống thuốc, trong thuốc có tác dụng an thần nên một lát sau ông ngoại buồn ngủ, vì thế hai người tạm biệt ông, cùng nhau rời đi.
Kỷ Khê vẫn còn phát sốt, đầu óc mơ màng, ra ngoài cửa viện mới nhớ ra hỏi Nguyễn Hiểu Phong: “Từ trưa đến giờ anh vẫn ở bệnh viện, không có việc gì khác phải làm à?”
Nguyễn Hiểu Phong nhướng mày nhìn cô: “Làm sao, em hi vọng anh có việc rồi đi mất à?”
Lôi kéo đôi tay nóng lên vì sốt của cô, đi ra ngoài: “Vợ bệnh anh đến chăm thì có gì lạ chứ.”
Mặt Kỷ Khê hơi nóng lên, không biết là vì sốt hay vì thẹn thùng. Cô cứ mơ mơ hồ hồ bị anh nắm tay dẫn đi, đến lúc ra ngoài ngồi lên xe vẫn còn chưa biết anh định đưa cô đi đâu: “Này, anh định đưa em đi đâu đấy?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Em còn muốn đi đâu nữa? Về nhà ngủ, nằm yên dưỡng bệnh. Em cứ yên tâm làm bệnh nhân đi, anh sẽ đến thăm ông ngoại thay em.”
Kỷ Khê lại nói: “Nhưng mà đường này không phải về nhà em.”
“Đúng, anh muốn bắt cóc em đi bán đấy, sợ chưa?” Nguyễn Hiểu Phong nói.
Kỷ Khê buồn ngủ, lẩm bẩm lầm bầm: “Ờ, vậy anh bắt đi.”
Cuối cùng Kỷ Khê cũng quên nhìn đường, đầu cô choáng váng. Lúc đến nơi, Nguyễn Hiểu Phong kéo cửa xe cho cô, cô bước ra thiếu chút nữa là ngã trên mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tho-dang-yeu/730465/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.