Giữa tháng sáu, tin cầu hòa nhanh chóng được đưa tới tướng phủ.
Tư Mã Thích yêu cầu thả gia quyến của ông ta, yêu cầu cắt đất phong vương, những điều này đều nằm trong dự liệu, Tạ Thù chỉ cảm thấy bất ngờ khi trong thư đề cập tới chuyện Vệ Ngật Chi đã bị bắt làm tù binh.
Những ngày qua Mạt Vinh vẫn luôn tìm kiếm Vệ Ngật Chi nhưng vẫn không có két quả, tin tức Sở Liên đưa về cũng vô cùng đáng sợ, vì thế không thể xác định được hắn có thật sự bị bắt làm tù binh hay không.
Nàng tìm mấy vị đại thần thân cận tới thương nghị việc này, ai nấy đều nói việc này quá nguy hiểm, lại không thể tìm ra kế sách nào thích hợp.
Tư Mã Thích yêu cầu hòa đàm nhưng không ở thế hạ phong, hiện giờ hắn mới là người nắm đằng chuôi, muốn đàm luận thì đàm luận, không muốn thì có thể trực tiếp xuất binh xông vào. Quân Tấn có thể ngăn cản nhưng còn một nước Tần lúc nào cũng nhìn chòng chọc không ngừng, đến lúc đó chắc chắn lửa chiến nổi lên bốn phía không ngớt.
Tạ Thù để mấy vị đại thần ra về, ở trong thư phòng suy nghĩ sắp xếp sao cho ổn thỏa, sau đó đề bút hồi âm.
Vừa mới viết được một nửa thì Tạ Nhiễm đã bước nhanh vào thư phòng, thấy nàng đang viết thư, hắn sa sầm nét mặt: “Thừa tướng định đi đàm phán ư?”
“Ừm.” Tạ Thù không ngẩng đầu lên, lá thư viết dở bị hắn giật lấy rồi xé tan tành.
“Sao Thừa tướng có thể làm chuyện mạo hiểm như vây? Chẳng may một đi không trở lại, ngài để nhà họ Tạ biết làm sao bây giờ?”
“Ta tự có sắp xếp, không sao đâu.” Tạ Thù rất bình tĩnh, lấy một tờ giấy khác tiếp tục viết.
Tạ Nhiễm trợn tròn mắt nhìn nàng, trên mặt dần dần chất chứa phẫn nộ, phất tay áo ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa rời đi, Mộc Bạch liền đi vào bẩm báo có khách tới. Tạ Thù ngẩng đầu lên nhìn lại, không ngờ người đến lại là Tương phu nhân, nàng lập tức đứng dậy đón bà.
“Sao phu nhân lại tới đây?”
Tương phu nhân mặc y phục tối màu, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân cũng đeo rất ít trang sức, hiển nhiên là vội vã đến đây. Hai mắt bà ửng đỏ, đứng trước mặt Tạ Thù do dự hồi lâu mới nói: “Ta đã nghe chuyện Ngật Chi bị bắt và chuyện Trường Sa vương yêu cầu đàm phán, muốn đến hỏi quyết định của Thừa tướng.”
Tạ Thù hiểu, đây là lần đầu tiên Vệ Ngật Chi gặp phải tình cảnh khốn khó như vậy, Tương phu nhân chỉ còn duy nhất người con trai này, trong thời điểm này đã hoàn toàn buông bỏ tính khí thường ngày, giọng điệu khiêm tốn, tâm nguyện duy nhất là mong đứa con của mình bình an mà thôi.
“Phu nhân yên tâm, ta đã viết xong hồi âm, hai ngày nữa có thể lên đường rồi.”
Tương phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiển nhiên là không ngờ nàng sẽ thẳng thắn ra tay giúp đỡ như vậy. Bà lui về phía sau một bước, hành đại lễ với Tạ Thù: “Đa tạ Thừa tướng.”
Bà cúi thấp đầu, Tạ Thù nhìn thấy trong mái tóc của bà có xen lẫn một hai sợi tóc bạc, trong lòng hơi chua xót.
Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ ra đi. Ngoại trừ sắp xếp ở Ninh Châu, trên đường đi phòng vệ càng thêm nghiêm mật.
Tạ Thù mặc y phục người Hồ để thuận tiện hành động, đi ra cổng lớn tướng phủ, trèo lên xe ngựa, Mộc Bạch đứng bên cạnh vẻ mặt tần ngần, muốn nói lại thôi. Nàng ngoắc tay: “Đừng lo lắng, lên xe đi.”
Mộc Bạch còn chưa di chuyển thì có người đã nhanh chân đi trước một bước leo lên xe, ngồi bên cạnh nàng.
“Sao cả ngươi cũng đi?” Tạ Thù kinh ngạc.
Tạ Nhiễm lạnh lùng nói: “Thừa tướng đã muốn đặt bản thân vào vòng nguy hiểm, ta theo là được chứ gì, dù sao ngươi không còn thì ta cũng ngã.”
Tạ Thù động viên vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Hừ!” Tạ Nhiễm rút tay ra, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng.
Dương Kiệu đã tự minh dẫn quân tới Ninh Châu trước, đám binh lính của Mạt Vinh cũng không lười biếng. Tuân Trác và Trương Triệu lúc đó chỉ bị dụ kế điệu hổ ly sơn nên cũng không có thương vong. Bây giờ tất cả mọi người, ai nấy đều quản lí chức vụ của mình, trận địa sẵn sàng đón địch, duy nhất chỉ thiếu thống soái.
Dương Kiệu không chỉ là thuộc hạ trực tiếp của Vệ Ngật Chi, mà trước kia hai người cùng đồng thời gia nhập quân doanh nên vô cùng nóng lòng, ở trong doanh trại đi tới đi lui, mấy lần đề nghị tấn công doanh trại quân địch cứu Vệ Ngật Chi.
Mạt Vinh đã ở độ tuổi trung niên, làm việc thận trọng, khuyên hắn: “Dương tướng quân không thể mạo hiểm, trước đây quận vương thường xuyên nhắc nhở chúng ta thường có kẻ địch lấy tin tức giả để mê hoặc tầm mắt, việc này cứ chờ một thời gian xem sao.”
Trương Triệu tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất sâu sắc, phụ họa: “Mạt tướng quân nói đúng lắm, ta đã phái người đi tìm hiểu qua, thời gian này Mộ Dung Triều không ngừng phái binh ra ngoài, mỗi lần đều tìm kiếm ở khu vực quận vương mất tinh, tin tức quận vương bị bắt chắc chắn là giả.
Dương Kiệu cuống lên: “Vậy các ngài nói phải làm sao bây giờ? Vẫn chưa tìm thấy người!”
Tuân Trác cũng là người nóng tính như hắn: “Đúng vậy, chung quy vẫn phải thử một lần, chắc may tin đó là thật không phải có thể cứu quận vương ra rồi sao? Nếu giờ ngài ấy đang bị thương cần được chữa trị, chỉ vì chúng ta đến trễ, như thế chẳng phải đã hỏng chuyện rồi sao?”
Mạt Vinh và Trương Triệu vẫn phản đối, bốn vị tướng quân chia làm hai phe đối lập, đúng lúc đó có binh sĩ đưa tin tới, cuối cùng cũng khiến mấy người này an phận.
Một tin là Thừa tướng đang trên đường tới đây, lệnh cho chư vị tướng lĩnh tiếp tục canh phòng, không thể xem thường.
Sau đó là một tin khác, từ lúc bắt đầu đã vô cùng thâm thúy, khiến cho mấy vị tướng quân kinh ngạc đến ngây người.
Mộ Dung Triều chống cằm, tay cầm chén rượu mải mê suy nghĩ. Hắn có tướng mạo khôi ngô, lại có cố ra vẻ oai hùng, mới nhìn có mấy phần sát khí, mà Tư Mã Thích ngồi cạnh hắn lại có gương mặt trắng trẻo thanh tú, giống như một nho sĩ trung niên.
Mộ Dung Triều suy nghĩ quá chuyên tâm, mãi đến khi chén rượu trong tay nghiêng đi đổ rượu xuống đất mới hoàn hồn: “Ngươi nói xem, rốt cuộc Vệ Ngật Chi đã chết hay là trốn thoát? Nhưng hắn có thể trốn ở đâu cơ chứ? Thời gian đã lâu như vậy, dù là ngươi hay ngựa cũng cần phải ăn chứ?”
Tư Mã Thích nhấp một ngụm rượu: “Hữu quân vương tạm thời đừng nghĩ tới việc này thì hơn, chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón Thừa tướng đi.”
Mộ Dung Triều hừ một tiếng: “Trường Sa vương không biết rồi, đường huynh quốc chủ của ta đang ở sau lưng giày vò ta đây, nếu ta không giết được Vệ Ngật Chi, sao có thể để những kẻ phản đối ta ở quê nhà ngậm miệng?”
“Thì ra là như vậy.” Tư Mã Thích cười thâm trầm: “Vậy hữu quân vương cố gắng lên.”
Tạ Thù vì muốn đẩy nhanh kế hoạch, đi đường suốt ngày đêm hầu như không nghỉ.
Từ chỗ trời nắng chang chanh ở Kiến Khang nhanh chóng tiến vào vùng khí hậu ẩm ướt dầm dề ở Ninh Châu, khí hậu thay đổi bất ngờ khiến nàng không kịp thích nghi, lại đổ bệnh, nôn mửa nhiều lần, chỉ có thể nằm trong xe ngựa, dọc đường đi quận trưởng các quận đều không thấy mặt nàng.
Tạ Nhiễm ngồi xếp chân bên cạnh nàng, vắt khô chiếc khăn đã nhúng qua nước đặt lên trán nàng, tức giận nói: “Thừa tướng quả là minh chứng tốt cho tình “huynh đệ”, vì Vũ Lăng vương mà liều mạng đến mức này.”
Tạ Thù bất mãn thở dài: “Ngươi không hiểu đâu.”
“Thật may là ta không hiểu.” Tạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói.
Tới Ninh Châu đã là đầu tháng bảy, Dương Kiệu dẫn người ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh tiếp. Lúc ở Kiến Khang hắn cho rằng Tạ Thù và Vũ Lăng vương luôn đối đầu với nhau nên thái độ của hắn cũng tương tự như vậy, nhưng đến khi thấy nàng được người đỡ từ trên xe xuống, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy như núi ngọc sắp sụp vậy mà vẫn cố gắng xốc tinh thần, thái độ không khỏi hòa hoãn hơn hẳn.
Chí ít nàng còn có năng lực đi cứu Vệ Ngật Chi.
Tạ Thù ở trong doanh trại nghỉ ngơi mấy ngày, sức khỏe đã hồi phục phân nửa. thời tiết ở Ninh Châu dần dần chuyển biến tốt, mấy ngày liền đều thấy mặt trời. Quân Tấn trước kia nghe thấy tin đồn Vũ Lăng vương bị bắt đều sa sút tinh thần, tận đến lúc này mới có chuyển biến tốt.
Mộ Dung Triều và Tư Mã Thích cũng phát hiện ra, biết không thể kéo dài được mãi.
Khoảng thời gian này bọn họ phái người đưa tin Tạ Thù muốn tới đàm phán với bọn họ lan truyền khắp nơi, ở Ninh Châu ngay cả những ông lão, bà lão ở nơi hang cùng núi tận cũng biết. Nếu như Vệ Ngật Chi còn sống, chắc chắn sẽ xuất hiện, xem ra hắn đã chết thật rồi.
Hai người không tiếp tục quan sát nữa, phái người đến mời Tạ Thù, chọn thời điểm đàm phán.
Trong thành Ninh Châu có một lầu tháp, được xây dựng khi tiên đế còn tại vị, cao hai mươi trượng, dùng để quan sát tình hình quân địch. Bởi vì địa điểm này trùng hợp lại ở giữa vùng phân cách hai phe, Tư Mã Thích liền đề nghị gặp mặt ở đó.
Trước đó Tạ Thù đã phái người mai phục xung quanh, dân chúng gần đó phần lớn đều cho binh sĩ hóa trang. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, nàng mới mang theo hộ vệ Tạ gia đường hoàng đi tới chỗ hẹn.
Tháp đã nhiều năm chưa được tu bổ, cổ kính tang thương, cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt khi có người đi lên. Đỉnh tháp không có vật gì khác ngoài một chiếc bàn đặt trong đó. Tư Mã Thích tới trước, đã ngồi ngay ngắn một bên, bên cạnh là Mộ Dung Triều dáng người cao lớn.
Tạ Thù dẫn người đi lên tới nơi, hắn quét mắt nhìn qua, phát hiện đã lâu không gặp, dung mạo người này có phần biến đổi, gương mặt càng lúc càng thêm quyến rũ, không nhịn được nheo mắt lại.
Trước khi giết, có nên đem về doanh trại vui vẻ vài lần không nhỉ? Hắn nở nụ cười dâm đãng.
Tạ Thù mặc y phục màu đen, ngọc chụp vấn tóc, môi điểm nhẹ son, mày đen như mực. Nàng cầm một chiếc quạt lông, khoan thai ngồi trước mặt hai người, liếc mắt nhìn một lượt, cười nói: “Phản tặc Tư Mã Thích, ngươi muốn đàm phán thế nào với bản tướng đây?”
Tư Mã Thích tức giận: “Ngươi gọi bản vương là gì?”
Tạ Thù phe phẩy chiếc quạt, cười khinh bỉ: “Ngươi là gì thì bản tướng gọi ngươi là thế, có gì sai chăng?”
Sắc mặt Tư Mã Thích âm trầm, tay đã đặt lên bảo kiếm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Tạ Thù vừa đến đã đả kích hắn, chẳng lẽ cũng giống như lần trước, đã có sách lược vẹn toàn nên mới cố ý dẫn hắn vào tròng?
Mộ Dung Triều thấy hai người vừa mới bắt đầu đã ngừng lại, không kiên nhẫn nói: “Trường Sa vương mau tiếp tục đi.”
Tư Mã Thích kìm nén cơn giận, nói với Tạ Thù: “Bản vương yêu cầu thả gia quyến, cắt năm quận Ninh Châu, Chu Đê, Giao Châu, Tấn Hưng và Hợp Phổ, những chuyện này Thừa tướng có thể giải quyết được sao?”
Tạ Thù gật đầu cười: “Giải quyết dễ thôi, bệ hạ nói rồi, dù sao ngươi cũng là đệ đệ ruột của ngài, đàm phán cũng đơn giản, nhưng trước tiên phải để chúng ta thấy tình trạng Vũ Lăng vương thế nào đã.”
Tư Mã Thích thấy nàng chỉ dẫn theo mười mấy tùy tùng nhưng biểu hiện ung dung, càng cảm thấy kỳ lạ, giơ tay ra hiệu ngừng lại, muốn nói riêng với Mộ Dung Triều.
“Hữu quân vương gặp Tạ Thù rồi, người này rốt cuộc có phải là hắn hay không?”
Mộ Dung Triều không nghĩ ông ta lại nghi ngờ điểm này, lại nhìn kỹ người đối diện, cau mày nói: “Ngươi nói vậy, ta cũng không chắc chắn, cử chỉ hành động của người này đều giống Tạ Thù ta từng gặp, nhưng mặt mũi có phần không giống lắm, cảm giác có phần nữ tính hơn Tạ Thù trước kia.”
Tư Mã Thích suy nghĩ nhanh chóng, ngồi thẳng lưng lên, nhìn về phía Tạ Thù: “Bản vương và hữu quân vương thương nghị xong rồi, muốn gặp Vũ Lăng vương cũng được thôi, nhưng xin hỏi Tạ Thừa tướng, ngài có gì để chứng minh thân phận mình không? Chẳng hạn như ấn tín Thừa tướng.”
Sắc mặt Tạ Thù cứng đờ, ánh mắt lấp lóe: “Đương nhiên có, nhưng bản tướng vội vàng đến đây, quên mang theo mất rồi.”
Tư Mã Thích sầm mặt, kẻ này quả nhiên là Tạ Thù tìm đến đóng giả để thăm dò bọn họ. Nếu như bọn họ giết người này, Tạ Thù càng như con rùa đen rụt đầu không chịu đi ra, nhưng nếu không giết, thì không thể rửa mối hận này. Kẻ này cứ không ngừng đả kích hắn, rõ ràng là có lòng chịu chết, có thể đây là quỷ kế của Tạ Thù, một khi người này bị giết, có thể chính là tín hiệu, tiếp đó sẽ có kế sách liên hoàn chờ bọn họ.
Tạ Thù thấy ông ta trầm ngâm không nói, biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả. Trận chiến lần trước ở Cối Kê, nàng đã biết người này bản tính đa nghi, giỏi tính toán, nhưng thường thường càng là những người thông minh quá càng dễ bị thông minh hại.
Nàng lại tiếp tục đề nghị: “Trường Sa vương vẫn nên để bản tướng nhìn thấy Vũ Lăng vương rồi nói sau đi.”
Tư Mã Thích hạ quyết tâm, đứng lên nói: “Mời Thừa tướng đi theo bản vương một chuyến, Vũ Lăng vương ở ngay trong xe ngựa dưới tháp.”
“Cũng được.” Tạ Thù không hề kiêng dè đứng dậy, thậm chí còn đi ở phía trước, giống như cố ý để lộ sơ hở cho hắn dễ dàng ra tay.
Tư Mã Thích nheo mắt, chắc chắn có gian kế.
Binh sĩ hai phe vây quanh chân tháp, giằng co lẫn nhau.
Tạ Thù đứng lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời lâu lắm mới gặp, lại nhìn Tư Mã Thích: “Người đâu?”
Tư Mã Thích đang định lên tiếng, chợt có binh sĩ đến báo, sau nơi đóng quân bị quân Tấn tập kích, tướng cầm đầu là Dương Kiệu. Ông ta nổi giận, rút bội kiếm bên hông: “Các ngươi dám ngang nhiên nuốt lời!”
Đám hộ vệ nhanh chóng tiến lên bảo vệ, Tạ Thù bị Mộc Bạch đẩy ra phía sau, cấp tốc lùi về phía quân Tấn bên này. Lại có binh lính hỏa tốc đến báo, có đại quân đang tấn công cổng thành ở biên giới Thổ Dục Hồn, lĩnh binh chính là Mạt Vinh.
Tạ Thù bất ngờ, nàng không sắp xếp chuyện tập kích, sao hành động của bọn họ lại trùng hợp đồng loạt như vậy?
Tư Mã Thích và Mộ Dung Triều đều không kìm được lửa giận, binh sĩ hai bên đều cầm chặt vũ khí sẵn sàng chiến đấu.
“Hừ, ngươi cho rằng những gì các người toan tính đều đúng hết cả sao? Trọng binh của bản vương tập kết ở đây, hôm nay trước tiên giết chết đồ Thừa tướng giả mao nhà ngươi, sau đó sẽ tấn công Kiến Khang.”
Mộ Dung Triều vừa nghe liền bùng nổ: “Trường Sa vương ngươi quá mức giả dối! Thảo nào đều nói đã sắp xếp xong, hóa ra để lại người của ta phía sau để cho kẻ địch đồ sát, còn người ngựa của ngươi lúc nào cũng mang theo bên người!”
“Hữu quân vương không nên tức giận, hiện giờ không phải thời điểm thích hợp để nội bộ chúng ta lục đục!” Tư Mã Thích xoay người lên ngựa, vung tay: “Giết!”
Phản quân đồng loạt xông lên.
Quân Tấn đều ở phía sau xe ngựa, Tạ Nhiễm nhô đầu nhìn ra, thấy rõ tình hình, kinh sợ trợn tròn hai mắt.
Phục binh mai phục từ lâu vọt ra, Tạ Thù được bảo hộ đưa tới bên cạnh xe, những binh lính trong trang phục dân thường cũng dồn dập cầm lấy vũ khí chém giết. Nhưng Tư Mã Thích cũng sớm phái người đóng giả, ông ta quá cẩn thận, quân chủ lực đều mang theo bên cạnh, trong khoảnh khắc đã triệu tập lại đây.
Tạ Nhiễm thấy Tạ Thù bị vây giữa trận, âm thầm nóng ruột.
Tư Mã Thích đã lùi ra phía sau chỉ huy, xa xa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tạ Thù, lạnh lùng cười: “Làm văn thần chỉ nên cầm cán bút, còn muốn nghĩ cách chiến thắng bản vương ư? Mơ hão!”
Mộ Dung Triều cưỡi ngựa bên cạnh hắn, sắc mặt tái xanh: “Bị phục kích đều là người của ta, ngươi còn dám châm chọc hắn! Ta thấy hành động này của Tạ Thù rõ ràng đã tách binh lực của hai ta ra, nếu bên nào gặp chuyện thì khó mà gấp rút tiếp viện được.”
Tư Mã Thích nghe vậy mới ngẩn người: “Ngươi có cảm thấy chuyện này tương tự với cách chúng ta dùng để đối phó Vệ Ngật Chi không?”
Mộ Dung Triều làm gì có tâm trạng để ý tới ông ta, nhìn Tạ Thù đang trong trận mà hận tới nghiên răng, nhấc trường thương muốn vào giết nàng cho hả giận.
Song phương đang say mê chém giết, hắn cưỡi ngựa trắng mang ngân thương, tiếng hú như lôi, trực tiếp lao vào trận, anh dũng khó địch nổi.
Tạ Thù đã mau lùi lại đến bên xe ngựa, Tạ Nhiễm hận không thể nhoài người ra kéo nàng lên, quay đầu nhìn thấy Mộ Dung Triều hung hăng xông tới, tim như xộc lên tận cổ.
Mộ Dung Triều đâm thương tới, Tạ Thù bị đẩy ra phía sau, hộ vệ bên cạnh bị hắn chém đứt một tay, máu thịt be bét.
Mộc Bạch hô to bắn tên, phía sau có binh sĩ nhân cơ hội bắn tên tới, Mộ Dung Triều cúi người né được, vừa mới ngồi vững bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa truyền tới, quay đầu nhìn lại, hóa ra là một đội kỵ binh.
Hắn cho rằng là người phe mình chiến thắng tới đây trợ giúp, đang vui vẻ, đến khi thấy đối phương trong trận dựng thẳng cờ lớn, bỗng nhiên khiếp sợ.
“Là Vũ Lăng vương! Vũ Lăng vương trở về rồi!”
Tạ Thù quay đầu nhìn lại, lá cờ lớn thêu chữ Vệ bay phấp phới trong gió, dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Hắc mã kỵ binh nhanh như chớp giật, khi sắp tới trước mắt thì bỗng nhiên tách ra một đội nhân mã, thành cánh quân, mỗi người đều cầm trường thương trên tay, cúi người xông vào trong chiến trường mà đâm tới.
Song phương giao chiến sợ hãi tốc độ này, dồn dập tránh sang hai bên, trong khoảnh khắc đã tách ra. Kỵ binh phía sau đột nhiên chia làm hai ngả, thành thế trái phải bao bọc, lao về phía Tư Mã Thích.
Từ sau đội quân một người tách ra, một mũi tên lao thẳng về linh vũ tên mũ giáp của Mộ Dung Triều. Mũ giáp tung ra, Mộ Dung Triều còn bị lực đạo này chấn động đến mức nghiêng người, tóc dài toán loạn xổ ra, hắn vô cùng giận dữ, nắm chặt trường thương đang muốn vượt ngang mà đi, người kia đã đến trước mặt, một tay vung roi dài, uốn lượn như du long, mạnh mẽ quét tới, thế nặng vạn cân.
Trường thươn trong tay Mộ Dung Triều bị roi cuốn lấy, không thể tránh thoát, hắn hạ quyết tâm, kéo cả người lẫn ngựa về phía mình, rút đao bên hông, dùng ngôn ngữ Tiên Ti mắng to một câu, vung đao tới.
Roi bỗng nhiên kéo căng đỡ đao này, người kia giục ngựa vòng sang hướng khác, đổi tay cầm roi, trực tiếp dùng roi cuốn lấy đầu hắn, dùng sức kéo một cái.
Máu tươi phun trào, tung tóe khắp nơi.
Tạ Thù khiếp sợ lau mặt, Mộ Dung Triều đã ngã khỏi ngựa, đầu một nơi, thân một nẻo, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn tới, ngựa đã chạy đi, viên tướng quay đầu lại nhìn nàng một chút, lại xông vào trận giết địch, thẳng về phía Tư Mã Thích.
“Tướng sĩ Đại Tấn nghe lệnh, theo bản vương giết hết phản tặc, giành lại Ninh Châu.”
“Giết!” Tiếng ho vang tận mây xanh, sĩ khí phấn chấn.
Là chàng, chàng sống sót trở về.
Mộc Bạch cho rằng nàng bị dọa bởi cảnh tượng trước mắt, vội vã đỡ lấy nàng: “Công tử, đi mau, Vũ Lăng vương trở về là tốt rồi, chúng ta mau rời đi.”
Tạ Thù bị hắn đỡ lên xe, tận đến lúc này Tạ Nhiễm mới buông cánh cửa xe nãy giờ bị hắn nắm chặt ra, nhắm mắt lại.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về chỗ đóng quân, Trương Triệu dẫn người về xong, lại muốn đi trợ giúp Vệ Ngật Chi.
Tạ Thù gọi hắn lại: “Kế hoạch tác chiến lần này là do ai chỉ thị?”
“Lúc Thừa tướng còn đang trên đường tới đây, quận vương đã âm thầm phái người hạ lệnh về, đây là đòn đánh bất ngờ, ngay cả Thừa tướng cũng không thể nói.” Trương Triệu nói xong, liền dẫn quân vội vã rời đi.
Mộc Bạch khuyên nàng vào trong lều rửa mặt, nàng không tập trung, vào trong lều rửa mặt qua loa xong bảo hắn ra ngoài, ngay cả y phục vấy máu cũng không thay.
Nàng ở trong lều chậm rãi rảo bước, tất cả cảm xúc sướng vui đau buồn đều ào ạt tuôn ra, cuối cùng ngồi sau án, rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại.
Sắc trời đã muộn, trong lều tối tăm, Tạ Thù ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, nhưng không hề có cảm giác.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài doanh trại vang lên tiếng ngựa hí vang, nàng lập tức đứng dậy, còn chưa ra đến ngoài đã thấy Vệ Ngật Chi tung người xuống ngựa, nhanh chân đi đến.
Gương mặt hắn bám đầy bụi bặm, chỉ có hai mắt vẫn sáng rực như lúc ban đầu, vừa tháo mũ giáp vừa đi vào trong doanh trại, dừng bước lại, cách mấy trượng nhìn nàng.
Tạ Thù chỉ cảm thấy tất cả cảm xúc buồn bực sầu khổ kia rốt cuộc cũng biến mất, không nói lời nào bước nhanh tới, ôm chặt lấy hắn.
Ánh mắt Vệ Ngật Chi sáng lên, từ trong kinh ngạc dần bình tĩnh lại, đưa tay ôm nàng, vùi mặt vào cổ nàng thở phào một hơi: “Như Ý…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]