Theo thời gian, khí hậu nóng bức cũng dần lùi xa, Tạ Thù lại khôi phục trạng thái tinh thần trở về cuộc sống tung tăng như trước. 
Xuất phát từ giữa hè, đến khi tới được Ninh Châu thì đã là đầu thu. Nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân, hoa nở không tàn, cho nên ngày thu cũng không nhuốm sắc màu ảm đạm. 
Tạ Thù thò người ngó ra ngoài, bầu trời cao vời vợi, xanh biếc như vừa được gột rửa, ánh mặt trời chói chang, bao phủ màu vàng khắp nơi, phía xa xa còn một đỉnh núi tuyết trắng bao phủ, mà xung quanh thì cỏ cây xanh um tươi tốt, nàng chưa bao giờ được thấy cảnh tượng nào tráng lệ như vậy. 
Vệ Ngật Chi lại chẳng hề có hứng thú, thản nhiên ngồi trong xe đọc sách, hắn quá quen thuộc cảnh vật nơi này. 
Thứ sử Ninh Châu Mục Xung đã sớm chờ ở ngoài cổng thành. 
Tạ Thù cũng chẳng lạ gì ông ta, vì ông ta chính là Xa kỵ tướng quân tiền nhiệm đã từng dâng tấu chương tố cáo nàng khi nàng mới nhậm chức Thừa tướng. Vì lẽ đó, nàng mới đẩy ông ta tới vùng đất hoang vắng như Ninh Châu làm Thứ sử. 
Mục Xung đi tới hành lễ với hai người, nở nụ cười với Tạ Thù trông còn giả tạo hơn cả Tương phu nhân, còn với Vệ Ngật Chi thì hết sức nhiệt tình, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lời nói thân thiết. 
Khi đi tới Mục phủ, Tạ Thù khẽ khàng hỏi Vệ Ngật Chi một câu: “Hai người là bạn cũ à?” 
Vệ Ngật Chi đáp: “Cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-trac-tro/2127062/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.