Đã hơn nửa tháng trôi qua, không khí trong thành Kiến Khang đã nóng bức cực điểm không thể chịu nổi. 
Để tránh bị kẻ khác nghi ngờ, cả ngày đều mặc hồ phục bó chặt, ra vẻ như mình rất ưa chuộng loại trang phục này, thực ra nóng nực khó chịu thế nào cũng chỉ có mình nàng rõ. Hiện tại, thời điểm nàng mong đợi nhất trong ngày chính là buổi tối, trước khi đi ngủ có thể tháo khăn quân ngực ra. 
Mát mẻ dễ chịu biết bao!!! 
Tuy cơ thể không được thoải mái nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Tạ Thù đi theo phục vụ Thái tử ra ngoài chơi, vui tới quên cả trời đất, quả nhiên đã tín nhiệm hắn. 
Rèn sắt phải rèn khi còn nóng[1], Tạ Nhiễm “xúc động” kể cho Thái tử nghe “chuyện cũ bi thương” của chính mình, hắn tả Tạ Minh Huy thành một người cha gia tốt bụng mong con nên người, tự nói bản thành kẻ nghịch tử không làm tròn bổn phận của người con, cuối cùng, dùng giọng điệu cực kỳ đau xót tổng kết lại: “Muốn đền đáp công sinh thành mà không còn cơ hội.” 
Thái tử nghe xong rất xúc động, ngày hôm ấy bị hắn thuyết phục, liền cởi áo ngoài, tay cầm giới xích[2], quỳ bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, sám hối cầu xin sự tha thứ. 
Hoàng đế cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, dù sao đi nữa đây cũng là con trai mình, nếu đã thực lòng ăn năn hối cải, lại vẫn còn ít tuổi nên vẫn có thể giáo dục lại, huống hồ ngày ấy Tạ Thù cũng thực sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-trac-tro/2127059/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.