Thực ra Thái tử thật sự có ý muốn xuất gia.
Mọi người trong cung, ai ai cũng biết Thái tử không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn một lòng hướng Phật. Khi các hoàng tử khác lúc nào cũng vây quanh Hoàng đế để tranh giành tình cảm sủng ái của người thì hắn còn bận ngồi xổm trong góc tường cho đám chim hoang dã đáng thương ăn. Khi các hoàng tử khác bàn luận chuyện trên trời dưới biển thì hắn lại ngồi trong Phật đường gõ mõ niệm kinh. Ngay cả lần vừa rồi nương tay với hai nhà Lục Cố cũng là vì tâm niệm trời cao cứ đức hiếu sinh.
Nếu bình tĩnh mà suy xét, Tạ Thù cũng cảm thấy người như thế không thích hợp làm đế vương, nhưng hắn lại là con trưởng, phải tuân theo quy củ.
Nói một cách bao quát, các danh gia vọng tộc cân bằng dựa vào việc duy trì quy củ, nếu có ai đó phá hoại một thì ắt có người phá hoại hai, đến khi đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thế cân bằng.
Nếu phân tích chuyên sâu, Hoàng đế muốn phế hắn, chắc chắn sẽ lập Cửu hoàng tử, người kia hận không thể chỉnh đốn chết nàng, làm sao nàng để yên cho hắn thực hiện được? Nếu so với Cửu hoàng tử, đương nhiên Thái tử dễ bề bắt chẹt hơn.
Nhưng hiện giờ Hoàng đế có Vệ Ngật Chi giúp đỡ, trong tay hắn nắm quân đội hùng hậu, đương nhiên lời nói cũng có trọng lượng.
Tạ Thù ném đồ xong mới bình tĩnh lại, ngồi ở trong thư phòng một lúc rồi lệnh Mộc Bạch đi thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-trac-tro/2127057/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.