Vũ Lăng vương cũng không mặc triều phục, mặc y phục trắng muốt, viền áo thêu hoa văn cỏ thi, mái tóc cũng không buộc gọn thành búi nhưng vẫn toát lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong. Thần thái nhàn nhã, phóng khoáng, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm. 
Hoàng đế thật sự quá bất công, không ngờ còn cho phép hắn ngang nhiên đeo kiếm đi lại trong cung. Tạ Thù vừa mới thầm oán trong lòng, Vũ Lăng vương đã cất kiếm đi, quay đầu nhìn lại, nàng mới ngẩn người. 
Người đời nói từ nhỏ Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi đã được mệnh danh là người ngọc, vốn nàng cứ ngỡ do bọn họ cố tình tâng bốc, nhưng lúc này đây khi đối diện trực tiếp, nàng mới cảm nhận sâu sắc ý nghĩa từ đó. 
Mắt đen như điểm nước sơn, mày dài như vẽ, những nét đó chưa đủ để hình dung, hắn chỉ đứng như vậy cũng có thể khiến người ta cảm thấy đui mù. Vạt áo phất phơ theo gió, áo dài nhẹ phủ xuống, tất cả đều toát lên một vẻ phong lưu đầy ý vị, chỉ một ánh mắt cũng khiến lòng người đối diện chất chứa tâm tư. 
Nghe nói Kiến Khang từng có người khen rằng: “Viễn sơn xuất tụ chi tư, kiểu nguyệt xuất vân chi mạo[1]”, quả thật không ngoa. 
“Tạ tướng hữu lễ.” Vệ Ngật Chi nâng tay hành lễ, cử chỉ ung dung tao nhã. 
Tầm mắt Tạ Thù lướt qua mặt hắn quét một vòng, nhịn đau phủ định đánh giá về hắn của Mộc Bạch, trả lễ: “Vũ Lăng vương hữu lễ.” 
Cửu hoàng tử đứng một bên thấy rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-trac-tro/2127037/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.