Chương trước
Chương sau
Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)
Lâm Di quả là đã đi dạo một vòng quỷ môn quan về. Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, cô đã biết mình lại bị cứu rồi, cái mệnh tiện này của cô ngay cả ông trời cũng không nhận à...
Ba mẹ Lâm đang ngồi canh bên cạnh, như cảm nhận được động tĩnh trên giường bệnh, hai người vội vàng đứng dậy. Mẹ Lâm mừng rỡ nhìn con gái: "Nhất Nhất, con tỉnh rồi!"
Lâm Di ngẩng đầu nhìn vành mắt đỏ hồng của ba mẹ, từ sau khi trở về cô vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, vẫn chưa kịp nhìn kĩ ba mẹ. Mới có tám tháng ngắn ngủi mà họ đã già đi nhiều như vậy rồi sao. Tóc của ba bạc thêm nhiều quá, trên khuôn mặt mẹ thường ngày luôn chăm chút bao dưỡng giờ lại lấm tấm nếp nhăn, trông như đột nhiên già đi mười mấy tuổi. Họ mới chỉ hơn bốn mươi thôi mà, giờ trông lại tang thương như vậy...
Tất cả là vì cô...
Lâm Di rơi nước mắt, từng chuỗi từng chuỗi liên tiếp nhau như hạt châu rơi không ngừng. Ba mẹ Lâm hốt hoảng, mẹ Lâm vội vàng tìm khăn giấy lau nước mắt cho con, còn ba Lâm đứng một bên luống cuống tay chân sốt ruột không biết làm sao.
"Con gái à, con không khỏe chỗ nào vậy? Ba ba đi gọi bác sĩ cho con nha!"
Lâm Di lắc lắc đầu, nước mắt làm nhòe tầm mắt cô, cô há miệng khóc nức nở như một đứa trẻ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Ba ơi, mẹ ơi, con xin lỗi, con lại làm hai người lo lắng rồi...
Mẹ Lâm chịu không nổi, cũng ôm con gái khóc theo: "Con nhỏ này sao lại nhẫn tâm vậy chứ! Ba mẹ chỉ có một đứa con là con thôi, con đi rồi thì chúng ta phải làm thế nào đây!"
Ba Lâm gạt nước mắt, người đàn ông cao lớn vững chãi ngày nào giờ đang dém góc chăn cho con gái, nghẹn ngào nói: "Ba và mẹ con đã quyết rồi, nếu không thể tìm được con thì chúng ta sẽ tìm đến chết mới thôi. Còn nếu con đã chết thì ba và mẹ cũng sẽ đi cùng con, người một nhà chúng ta sẽ chết cùng nhau!"
Ba ba! Lâm Di há miệng không nói nên lời. Không, con không chết đâu, con còn sống, con không chết!
Mẹ Lâm ôm con gái khóc đến xé ruột xé gan, nước mắt bà gần như chảy hết cho cả quãng thời gian qua: "Nhất Nhất... con cho ba mẹ một lí do sống đi... ba mẹ chỉ cần con còn sống, chỉ cần con còn sống mà thôi... cái gì mẹ cũng đồng ý với con..."
Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi... Con sẽ sống, vì ba mẹ, con sẽ cố gắng sống...
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ Lâm vội lau nước mắt cho con gái, chỉnh chu lại bản thân mới nói: "Vào đi."
Người bước vào là một người đàn ông cao gầy, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười. Anh mím môi bước vào, đến khi nhìn vành mắt ba người đều đỏ hồng, khuôn mặt vẫn còn ướt, anh liền biết mình đã vô tình cắt ngang khoảnh khắc cảm động của gia đình ba người rồi. Giờ tiến không được mà lùi cũng không xong, Lý Minh Hàng đành phải sờ sờ mũi, xin lỗi ba mẹ Lâm: "Chú dì à, cháy đã quấy rầy rồi."
Ba Lâm xua tay: "Cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ, cái mạng này của Nhất Nhất là do cháu và cha cháu cứu về mà, cháu đừng nói vậy."
"Chú đã nói quá lời rồi, đó đều là chuyện cháu nên làm thôi." Anh lắc đầu cười, cúi người ôn hòa chăm chú nhìn Lâm Di: "Cô Lâm, cô còn khó chịu chỗ nào không?"
Trong lòng Lâm Di dấy lên nỗi sợ hãi không nói nên lời với người đàn ông xa lạ, cô nắm chặt mép chăn, kinh sợ lắc lắc đầu.
"Sao vậy?" Dưới đáy mắt anh ánh lên sự bi thương, cô ấy đã quên mình rồi sao?
Mẹ Lâm thở dài: "Minh Hàng à, cháu đừng để ý, giờ Nhất Nhất vẫn chưa nói được, còn rất sợ người lạ, cháu thông cảm nhé!"
"Không nói được?" Lòng anh đau xót, bước đến trước giường bệnh định kiểm tra thử cổ họng cô, vừa rồi anh đã cho kiểm tra toàn thân, chỉ có phần họng là bỏ sót, không phải là Nhất Nhất đã...
Lâm Di sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, cô dường như ngửi được mùi mồ hôi kinh khủng kia, bàn tay to lớn đè lồng ngực cô... Cả người Lâm Di run lên, cô hoảng loạn không ngừng lắc đầu.
Đừng! Đừng lại đây! Không phải là cô đã được cứu rồi sao? Sao cô vẫn còn nhìn thấy người đàn ông kia chứ? Không! Cô không muốn quay lại đó!
Ba mẹ Lâm vội vàng ôm chặt lấy con gái: "Nhất Nhất, không sao đâu mà, mẹ đây này, đừng sợ, ở đây không có người xấu đâu."
Không, người kia đến rồi, hắn đến bắt cô đó, cô không muốn quay lại đâu...
Lý Minh Hàng vô cùng đau lòng, đây là lần thứ hai anh nếm được cảm giác vô lực thống khổ, tất cả đều vì cô. Rốt cuộc cô đã chịu khổ đến bao nhiều mà lại biến thành bộ dạng thế này chứ...
Ba Lâm nhíu chặt mày: "Minh Hàng, hay là cháu ra ngoài trước đi, đứa nhỏ này... Nếu con bé có vấn đề gì thì chú sẽ gọi cháu."
Anh gật đầu, Nhất Nhất sợ người lạ, anh cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, đành phải nói: "Có việc gì thì chú cứ gọi cháu." Rồi liền xoay người rời khỏi phòng bệnh. . Ngôn Tình Hay
Lý Minh Hàng vừa quay lại văn phòng thì y tác trưởng mang theo xấp kết quả kiểm tra đến. Anh nhận kết quả, lạnh mặt phất phất tay, y tá trưởng liền vội vàng quay đi. Anh lật từng trang từng trang một xem.
Lâm Di, nữ, hai mươi mốt tuổi, viêm teo niêm mạc dạ dày mãn tính[1], thiếu máu nghiêm trọng, suy dinh dưỡng, viêm phổi hít[2], rách thực quản...
Lý Minh Hàng siết chặt tay, rốt cuộc cô ấy đã gặp phải những chuyện gì chứ! Cô ấy vẫn còn nhỏ như vậy, đám súc sinh đó sao lại nhẫn tâm chà đạp cô ấy như vậy!
Mãi lúc lâu sau, Lý Minh Hàng mới bình tĩnh lại, gọi một cuộc điện thoại, lạnh giọng hỏi: "Triệu Lượng, đã bắt được bọn buôn người chưa?"
"Vẫn chưa, mẹ nó đám buôn này rất gian xảo, nhưng cũng đã có manh mối rồi." Triệu Lượng lớn giọng nói: "Cảm ơn cậu nha A Hàng, nếu không nhờ cậu cung cấp manh mối thì bọn tôi sẽ không cứu được nhiều người như vậy đâu. Cậu có biết không, ngoại trừ những người tự nguyện ở lại núi Tuyền thì cứu được hai mươi sáu người. Mẹ nó, đám người này vô đạo đức kinh khủng, đừng để tôi bắt được đó..."
Lý Minh Hàng nhíu mày ngắt lời anh ta: "Vậy cái người mua vợ trên núi đâu?"
"Chó má, đừng nói tới nữa, bên trên nói người cả thôn này gần như phạm pháp hết, nhưng nếu làm lớn thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt, bọn tôi cũng chỉ có thể lùng bắt con buôn."
Bốp một tiếng, Lý Minh Hàng vứt mạnh điện thoại trong tay, đám chó này, không đánh chết bọn chúng thì không làm người mà!
"Nè, A Hàng, sao lại nổi nóng dữ vậy? Vẫn còn nghe chứ? Nè! A Hàng!" Triệu Lượng đầu bên kia điện thoại nghi hoặc gọi một hồi, thấy mãi không ai hồi đáp mới ngắt điện thoại.
Một lúc lâu sau, Lý Minh Hàng nhắm mắt đi qua nhặt điện thoại lên, vẫn còn ổn, tuy màn hình đã vỡ nát nhưng vẫn còn gọi đi được, anh ấn gọi một cuộc: "Audrey, cô xếp lịch cho em mấy ngày gần đây được không, em có một bệnh nhân cần cô xem giúp."
"Được, đúng lúc ngày kia tôi sẽ bay đến chỗ em, hôm đó tôi sẽ để lịch rảnh cho em." Một giọng nữ nói tiếng phổ thông sành sỏi nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại, cười đáp lại.
"Cảm ơn cô, tình trạng của cô ấy hơi phức tạp, lúc xuống máy bay em sẽ đón và nói chuyện với cô sau." Lý Minh Hàng nói cảm ơn, Audrey là chuyên gia tâm lý hàng đầu toàn cầu, lúc này đối với Lâm Di mà nói, quan trọng nhất không phải là chữa thương trên cơ thể mà là vết thương tâm lý. Cô ấy đã tự sát một lần rồi, anh sợ, cô sẽ lại luẩn quẩn trong lòng.
Audrey cười một tiếng: "Đó là người rất quan trọng với em à? Tôi nghe giọng em hơi lạ đấy."
Lý Minh Hàng hơi khựng một lúc, vẫn trầm giọng trả lời: "Đúng vậy, người rất quan trọng."
________________
[1] Viêm teo niêm mạc dạ dày mãn tính phát triển khi tế bào viền của dạ dày bị viêm kéo dài chủ yếu do nhiễm khuẩn Hp, dần dần phá hủy các tế bào niêm mạc dạ dày và có thể tiến triển thành ung thư dạ dày. Triệu chứng phổ biến là đau dạ dày, nôn, chán ăn, sút cân, loét dạ dày,...
[2] Viêm phổi hít là tình trạng hít phải một lượng lớn dị vật từ miệng, hầu họng hoặc dạ dày vào phổi hai bên. Các dị vật này có thể là thức ăn, nước bọt, hóa chất, acid dịch vị, chất nôn,... khi vào phổi sẽ gây phản ứng viêm và tạo tiền đề cho vi khuẩn xâm nhập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.