Sau khi sinh Thái tử, Hoàng hậu không còn mang thai nữa.
"Chúc mừng mẫu hậu." Ta khẽ nhắc nhở: "Chỉ là đứa trẻ do tình hương mang đến không dễ giữ được —"
Ta đã lừa nàng ta.
Làm sao mà không dễ giữ được.
Dưới ánh mắt dò sát của nàng ta, ta đưa ra một phương thuốc an thai.
"Thanh Ngô hiểu biết chút ít y thuật."
Hoàng hậu lập tức truyền gọi thái y.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn rằng nó có lợi cho thai nhi, ánh mắt Hoàng hậu lập tức trở nên nóng bỏng.
Nàng ta hơi cúi đầu, chỉnh lại trâm châu trên mái tóc ta.
"Ta tạm tin ngươi một lần. Nếu lần này ta có thể bình an sinh hạ Hoàng tử, ta sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt. Nhưng nếu trong thời gian mang thai ta có bất trắc gì. . ."
Móng tay đỏ thẫm của nàng ta bấu vào má ta.
"Những nước man di nhỏ bé muốn cầu hôn với Công chúa Trung Nguyên nhiều như trâu kéo, ta sẽ chọn một nơi khổ cực ăn thịt người, đưa ngươi gả đi."
Ta rũ mắt quỳ lạy: "Xin mẫu hậu yên tâm."
Nàng ta yên tâm.
Làm sao ta có thể để nàng ta được như ý?
8
Đêm khuya vắng lặng, Thái tử lại lẻn vào phòng ta.
"Ta nghe nói, ngươi đang giúp mẫu hậu dưỡng thai?"
"Đây là kế tạm thời, đợi thai nhi lớn rồi sẽ ra tay cũng không muộn."
Thái tử không chịu thôi: "Nếu muốn ra tay, sao không làm ngay bây giờ?"
Ta thở dài.
"Điện hạ, nếu ta ra tay ngay bây giờ, ngày mai Hoàng hậu nương nương sẽ gả ta đi hòa thân với man di."
Thái tử nghe xong nhíu mày: "Đó là việc của ngươi, không liên quan gì đến ta."
"Làm sao không liên quan chứ, điện hạ?" Ta cười nhạt.
"Nếu ta bị gả đến vùng man di, nhất định sẽ đầu độc c.h.ế.t lão già kia trước. Trong vòng ba năm năm năm, nắm giữ triều chính, đem binh mã chỉ thẳng Trung Nguyên. Lúc đó, hai chúng ta sẽ đối đầu."
Thấy Thái tử sa sầm mặt xuống, ta lại thêm dầu vào lửa: "Không biết lúc đó, ngôi vị của điện hạ đã vững vàng chưa?"
"Thôi được!" Thái tử nghiến răng: "Ta đương nhiên không có ý đó! Ta chỉ sợ, chậm trễ sinh biến!"
"Điện hạ yên tâm, ta có chừng mực."
Thái tử nhìn ta một cái thật sâu, xoay người định đi, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì, bước chân dừng lại.
"Mùi hương trên người ngươi sao lại thay đổi? Ngươi đổi hương khác rồi?"
Ta lắc đầu: "Có lẽ là khi điều chế hương an thần cho mẫu hậu, ta dính phải mùi."
Ta giả vờ không thấy Thái tử đang nghiến răng, lải nhải nói tiếp.
"Ngươi cũng biết đấy, từ khi mẫu hậu có thai thì tâm thần bất an. . ."
Ta mỉm cười nhìn bóng lưng Thái tử đập cửa đi ra.
Giống như ta dự đoán, đêm nay Thái tử đặc biệt bức bối.
Mà ta đã dứt khoát giúp hắn ta liên kết sự bực bội này với chuyện "Hoàng hậu có thai".
A Nhược luôn tò mò, tại sao Thái tử vốn thất thường lại có thể được coi là ngoan ngoãn trước mặt ta.
Bởi vì trên người ta xông một loại hương, loại hương này, có thể làm cho cảm xúc của hắn ta ổn định lại.
Khi còn nhỏ, có một thời gian ta vô cùng buồn bực trong lòng, toàn thân khó chịu, mẫu phi sẽ ôm ta vào lòng, hát ru ta ngủ.
Kỳ lạ là, ta thực sự ngủ yên trong vòng tay mẫu phi.
Ta nhớ lấy mùi hương đó.
Sau khi mẫu phi mất, ta đêm đêm giật mình tỉnh giấc, không thể an giấc.
Lúc đó, ta hồi tưởng lại mùi hương trong vòng tay mẫu phi, điều chế ra một loại hương, làm thành túi thơm, đeo trên người.
Sau này, ta lại dùng loại hương này, dễ dàng kiểm soát thái độ của Thái tử đối với ta.
Ta luôn cảm thấy, là mẫu phi trên trời phù hộ ta.
Nhưng mẫu phi à, tất cả hương thơm trên đời này chỉ là uống độc giải khát.
Nếu không thể tự tay đ.â.m kẻ thù, ta vĩnh viễn không thể an nghỉ.
9
Tin Hoàng hậu có thai vừa truyền ra, Hoàng đế vui mừng khôn xiết, mấy ngày liền vừa tan triều đã vội vàng đến Khôn Ninh cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]