Chương trước
Chương sau
*Tên gốc là NẤU TIÊN THẢO. Chương này tác giả sửa lại là tiên thảo, mình tra tiên thảo và tiên nhân thảo là 1, và tên thường dùng là tiên thảo. Nó là cây sương sáo bên mình đó mọi người ạ, nên bắt đầu từ chương này mình gọi là sương sáo luôn cho nó gần gũi và dễ hình dung nhe.
*************
“Đại tỷ, buổi chiều muội đi phòng bếp làm cái này trước, tỷ làm thắt kết một mình nhé, muội làm xong sẽ đến làm cùng tỷ, được không?”
“Được, lần này chúng ta làm nhanh, muội không làm cũng đã đủ rồi, muội yên tâm làm việc của muội đi.”
“Nhị tỷ, đệ giúp tỷ nhóm lửa.” Tam Lang vừa cầm khăn vào nhà chính, vừa vặn nghe thấy tỷ tỷ muốn đi phòng bếp làm món ngon, vội nói.
“Được, vừa hay đang thiếu người nhóm lửa, bất quá bây giờ chưa cần, đợi xíu nữa tỷ gọi đệ. Đại tỷ, muội đi trước chuẩn bị một chút.” Nói xong nhìn Đại tỷ gật đầu, Cận Nương liền nhấc chân vào phòng bếp, vừa xoay người, nghĩ tới cái gì đó, lại quay lại đầu nói với Quỳnh Nương: “Đại tỷ, tối hôm nay muội làm chút mì sợi, màn thầu, nấu chút cháo được không?”
“Ừ, hôm nay khá nóng, ăn cháo cũng tốt. Vậy buổi tối muội làm cái này, chốc nữa muội làm chút sợi mì, chờ tỷ buổi tối đến làm cùng muội.” Đại tỷ nghĩ nghĩ rồi đáp lời. Cận Nương nghe xong gật gật đầu, lúc này mới ra khỏi nhà chính.
Tới phòng bếp, đầu tiên, Cận Nương rửa sạch khoảng một cân cây sương sáo khô, ngâm nước, rồi quay lại nhà chính.
“Sao muội làm nhanh vậy?” Quỳnh Nương thấy muội muội chưa bao lâu đã trở lại, cũng có chút tò mò, hỏi.
“Không nhanh, hiện tại chỉ là mới rửa sạch một lần, đợi ngâm nước tầm hai khắc chung mới có thể nấu, vừa vặn trở về thắt kết cùng tỷ một chút.”
“Nhị tỷ, món ngon này của tỷ, phải làm trong bao lâu a? Hôm nay có thể ăn được không?” Tam Lang ở một bên cười hì hì, một bên nhanh nhảu rót chén nước đưa tới.
“Xem con mèo nhỏ tham ăn này, đã chờ không kịp rồi. Sao, chỉ rót nước cho Nhị tỷ thôi, Đại tỷ không làm món ngon cho đệ nên không có nước uống à?”
“Đâu có đâu, đệ rót cho tỷ ngay đây.” Nói xong vội xoay người rót chén nước mang đến đã thấy Tứ Lang vội vàng đem một ly nước đưa tới trước mặt đại tỷ.
“Đại tỷ uống nước.” Tứ Lang nói bằng giọng mềm mại của trẻ con.
“Vẫn là Tứ Lang ngoan, chốc nữa chờ Nhị tỷ làm xong, Đại tỷ cho đệ ăn.” Nói xong tiếp nhận chén nước uống một ngụm.
“Đại tỷ.......” Tam Lang vội cười lấy lòng nhìn về phía Đại tỷ.
“Biết rồi, cũng cho đệ ăn, chờ Nhị tỷ làm xong đều chia ra cho các đệ nếm thử.”
“Món này làm xong sẽ ăn sau khi ăn cơm, là một món điểm tâm. Đệ phải chờ đến mấy canh giờ đó, nên đừng có chừa bụng nha. Nếu không là ăn không đủ no, bất quá món này tỷ làm là món ngọt, các đệ đều thích ăn.” Cận Nương cười nói.
Đợi qua hai khắc chung, Cận Nương đứng dậy dẫn theo Tam Lang đi phòng bếp, trước khi đi quay sang hỏi Đại tỷ: “Đại tỷ, nhà ta có vải thưa sạch sẽ không?”
“Vải thưa sạch, có, muội đợi chút tỷ đi lấy cho muội.” Nói xong đứng dậy vội đi tìm đưa cho Cận Nương, còn chưa kịp hỏi đã thấy Cận Nương cầm đi phòng bếp. Quỳnh Nương nghĩ chờ đến tối Cận Nương làm xong rồi hỏi cũng không muộn, liền tiếp tục công việc thắt kết trong tay.
Đến thời điểm làm cơm chiều, Quỳnh Nương đến phòng bếp giúp đỡ muội muội nấu cơm. Còn chưa tới phòng bếp đã nghe thấy một mùi thảo dược bay đến, vừa tiến vào phòng bếp đã nhìn thấy Cận Nương đang múc từng muôi nước cơm đậm đặc không ngừng rót vào cái nồi chứa nước đen tuyền kê trên bếp.
“Nhị muội, hương vị món này sao giống vị thuốc vậy, tỷ còn chưa bước vào đã nghe được mùi này rồi, đây chính là mùi của cây sương sáo phải không?” Vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ cái nồi nước đen tuyền, có chút không xác định, hỏi.
Cận Nương quay đầu cười với Đại tỷ, nói: “Đúng vậy Đại tỷ, chính là hương vị của cây sương sáo, tỷ cũng thấy thơm đúng không?”
Nhìn Đại tỷ gật gật đầu, Cận Nương lại nói tiếp: “Tỷ đừng thấy nó đen tuyền, đợi chút nữa muội làm xong, tỷ nếm thử, bảo đảm tỷ sẽ thích.”
Cận Nương nghĩ trước kia khi mình ở nhà học nấu với bà ngoại vài lần, hiện tại thêm nước cơm cũng chỉ là đẩy nhanh tốc độ đông đặc lại thôi, suy nghĩ một lát đã nghĩ đến lúc trước thường bỏ thêm sữa và trân châu**, lúc đó mới là ăn ngon thật sự, bất tri bất giác nhỏ giọng nói thầm một câu: “Tiếc là trong nhà không có trân châu, nếu không sẽ rất ngon.”
“Gạo*** gì?” Đại tỷ lại nghe thấy được, vội hỏi nói.
“A, không có gì, chỉ là một loại gạo, là một loại......” Nước Indonesia ở cổ đại gọi là gì nhỉ, a, đúng rồi, là ‘Trảo Oa’, đúng rồi chính là kêu ‘Trảo Oa’, nghĩ đến đây, Cận Nương nhìn Quỳnh Nương, cười cười, nói: “Đại tỷ, muội nhớ ra rồi, trong sách nói đó là một loại gạo ở nước Trảo Oa, thật ra cây gạo này cũng không giống gạo nơi này của chúng ta, mà là một loại cây thân gỗ. Lấy bộ phận phía trong của thân cây này làm thành thức ăn, gọi là ‘trân châu’.”
** & ***: giải thích một chút ở chỗ này. Từ trân châu raw là 西米, dịch thuần ra là gạo tây, nên Đại tỷ mới hỏi là gạo gì. Trong khúc Cận Nương diễn giải mình sẽ dùng từ “gạo” cho hợp ngữ cảnh. Nhưng hình dáng của nó giống trân châu hoặc bột báng bên mình, nên thay vì gạo tây mình sẽ gọi là trân châu nhe
“Thân cây mà cũng có thể làm thành gạo, cây này thật là thần kỳ.” Đại tỷ vẻ mặt kinh ngạc mở to hai mắt, nói.
Tam Lang ở một bên đang nhóm lửa nghe được hai tỷ tỷ nói chuyện, cũng giật mình, hỏi: “Đúng vậy, Nhị tỷ, đây là cây gì a?”
“Giống như kêu tây**** gì đó, để tỷ nhớ lại một chút, a......, đúng rồi hình như là một loại cây gọi là ‘cây cọ cao lương’****, đúng rồi, trong sách còn nói giống cây này sản lượng rất cao, nếu có giống cây này, sẽ không có nạn đói a.”
****: cây cọ cao lương, raw là 西谷椰子, chữ đầu là 西: tây, nên Cận Nương mới nói là ‘cây gì đó’
“Vậy Nhị tỷ, ‘trân châu’ gì đó ăn ngon không?”
“Đương nhiên ăn ngon, diễn tả như thế nào nhỉ, đúng rồi ‘mềm dính’.”
” ‘Mềm dính’? Là sao a?” Đại tỷ nghe xong cũng mơ hồ, hỏi.
“Là vầy, hai người đều ăn qua gạo nếp rồi đúng không?”
Thấy hai tỷ đệ đều gật đầu, lại nói tiếp: “Cái cảm giác mềm dính nói đúng hơn là có điểm giống lúc chúng ta ăn gạo nếp, lúc ăn sẽ mềm dẻo, nhưng lại có chút cảm giác giống như nó dính dính với nhau, đại khái, đại khái chính là cảm giác như vậy, hai người hiểu chưa?”
“Mềm dẻo, lại tự dính với nhau?”
Cận Nương nhìn biểu tình trên mặt hai tỷ đệ đều là cái hiểu cái không.
“Thôi bỏ qua, muội nghĩ hai người sẽ hiểu được, chỉ là đợi làm xong món này, muội cho hai người ăn thử, sẽ hiểu được thôi. Thật ra thạch sương sáo muội làm hôm nay khi ăn vào miệng cũng có cảm giác như vậy.” Cận Nương dùng thìa chỉ chỉ nồi nước đen tuyền, nói.
Đại tỷ bình tĩnh nhìn một nồi nước đen tuyền, nói: “Thạch sương sáo? Đúng nhỉ? Món này chính là dùng cây sương sáo nấu thành, tên này cũng chính là muội nghĩ ra được sao?”
Cận Nương vội lắc đầu nói: “Không phải, đều là muội nhìn từ trong sách, nói đúng ra cũng không phải tất cả đều từ sách, Đại tỷ, tỷ còn nhớ lần hợp chợ trước chúng ta đi ‘Tế Sinh Đường’ không?”
Thấy Quỳnh Nương gật gật đầu, lại nói tiếp: “Mùng năm tháng này tỷ không đi cùng, muội theo cha và nương đi đến đó, thấy ‘Tế Sinh Đường’ dùng cây sương sáo này nấu thành trà, theo như mọi người trong tiệm thuốc nói trà này có thể thanh nhiệt giải độc, giảm nhiệt, làm giảm chứng máu nóng, còn có thể trị bệnh cảm nắng nữa.
Muội nghĩ mấy ngày nay thời tiết bắt đầu có chút oi bức, vừa khéo hôm nay thấy Vương thẩm muốn đi hái cây sương sáo này mới nghĩ tới, nghĩ nhà của chúng ta nhiều trẻ con, không ai muốn uống loại trà đen tuyền này, lại vừa vặn nhớ tới mấy hôm trước muội đọc được ở quyển sách nào đó có nhắc đến dùng loại cây này làm thành một loại gọi là ‘thạch sương sáo’, là sương sáo đông lạnh dùng để ăn vặt, cho nên hôm nay làm cho tất cả mọi người nếm thử.”
“Ừ, nghe cũng có chút đạo lý, được rồi, muội làm cái này, tỷ làm màn thầu, tiến độ sẽ nhanh hơn một chút. Chút nữa chờ nương từ nhà bà ngoại, cha từ nha môn trở về là có thể ăn cơm.” Cận Nương và Tam Lang nghe Đại tỷ nói xong cũng bắt đầu bận rộn làm việc.
Ăn cơm chiều xong, người một nhà ngồi vây quanh trong nhà chính, thắt kết được một lúc,Cận Nương nghĩ thời gian lúc này cũng đã đến lúc, ra hiệu bằng mắt với Đại tỷ, đợi Đại tỷ dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, sau đó cùng Cận Nương vào bếp.
Quỳnh Nương vào trong sân kéo thùng gỗ chứa thạch sương sáo đã treo trong giếng nước trước lúc ăn cơm chiều lên, đem vào phòng bếp cho Cận Nương xem, Cận Nương dùng đầu chiếc đũa nhẹ nhàng chạm vào, thấy sương sáo đã đông lại tốt, lấy một chén nước đường nhỏ đã làm tốt ra, nói với Đại tỷ: “Đại tỷ, tỷ xem chúng ta là ở nơi này bày ra từng chén rồi bê vào nhà chính, hay là đều đem qua, rồi ở nhà chính bày ra a?”
“Bê từng chén rất phiền toái, tỷ nghĩ vẫn là mang vào nhà chính rồi bày ra sẽ tốt hơn.”
Bàn bạc xong, hai tỷ muội bắt đầu lấy hai cái giỏ đựng thức ăn ra, đem thạch sương sáo, nước đường và cả một chồng chén bát, thìa đều cẩn thận đặt vào giỏ, cùng nhau quay lại nhà chính.
“Cha, nương, đây là thạch sương sáo mà hôm nay Nhị muội bận cả một buổi chiều mới làm xong, hai người nếm thử trước.” Nói xong đem giỏ đựng thức ăn đặt trên bàn, chờ Cận Nương dọn xong chén bát ra, mới đem thạch sương sáo đông lạnh ra.
Hai vợ chồng nhìn thoáng qua một cái bát lớn chứa đầy thạch sương sáo, đồng thời nhìn về phía đối phương, hai người đều không nhận biết được là vật gì.
“Đại a đầu, đây là cái gì a?” Mẫu thân hỏi.
“Cái này chính là dùng cây sương sáo nấu thành thạch sương sáo, hoặc gọi là ‘sương sáo đông lạnh’, là Nhị muội dựa vào công thức cổ truyền trong sách làm ra, con lấy cho cha nương nếm thử.”
Nói xong liền dựa theo phương pháp mà buổi chiều Cận Nương đã nói, dùng thìa xúc một mảng đặt vào chén nhỏ, lại rưới một ít nước đường lên mặt trên, bày ra hai chén xong, lần lượt đưa cho cha mẹ, mới nói: “Cha, nương, mau nếm thử xem ăn có ngon không?”
Tiêu Minh Bách ăn một ngụm, ánh mắt sáng lên, nói: “Trà này ta cũng từng uống qua, tuy là không đắng nhưng cũng không ăn ngon như cái này, món thạch sương sáo này không những không có vị thuốc, ăn vào miệng lại còn trơn trượt, lành lạnh, lại có chút mùi đặc thù của sương sáo, nương tử, nàng thấy có phải hay không a?”
“Ừ, cha các con nói đúng, nương cũng thấy ăn ngon, đây là nước gì, sao ngọt như vậy?”
“A, đây là con dùng đường thêm nước nấu thành nước đường sền sệt, cũng có thể gọi đường cháy, nương xem màu sắc có phải vàng sáng giống ánh lửa không.”
“Ừ, đúng vậy, vừa rồi nghe Đại tỷ của con nói không cảm giác được, đến khi ăn vào miệng mới biết được, quả nhiên thật ngon, vừa mịn vừa trơn.”
**********************
Hình cây cọ cao lương. Cây này không có ở Việt Nam mà chủ yếu có ở Indonesia, Malaysia, Ấn Độ.. nên không có tên tiếng Việt. Thường gọi là cây Sago. Cùng họ với cây cọ nhưng lá giống lá dừa (hình lấy từ baidu)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.