Khoảnh khắc trông thấy Hứa Úy xuất hiện, mọi người biết ngay rằng hiện tại đã an toàn. Trình Kiến lảo đảo đứng dậy, đỡ bàn rút giấy ra lau miệng rồi chạy lên phía trước.
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu tỏ ý với Hứa Uy, ánh mắt hai người chỉ giao nhau một giây, Trình Kiến đã đi ngang qua anh.
Cô rảo bước về phía Quý Thanh Hòa, ngồi xổm xuống xem vết đạn bắn trên chân anh, “Đàn anh, anh sao rồi?”
Quý Thanh Hòa mỉm cười với Trình Kiến, giơ tay che mắt cô: “Đừng nhìn.”
Trình Kiến vẫn trông thấy vết thương dữ tợn đó, cô cúi đầu nhắm mắt bình tĩnh lại hai giây, để mặc nước mắt tích góp đã lâu rơi xuống, rất nhanh đã lặng lẽ chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, ngước lên kiên định nhìn Quý Thanh Hòa.
“Nếu không dùng được cái chân này nữa, nhất định em sẽ làm cho anh chân giả cải tiến tốt nhất.”
“Khỏi, anh không cần đâu.” Quý Thanh Hòa vội lắc đầu từ chối, vừa cử động đã liên lụy đến vết thương ngang eo, lúc này Trình Kiến mới nhận ra trên người anh bị thương hai chỗ, người phụ nữ đó đã bắn anh tổng cộng hai phát.
“Đều là vết thương nhẹ, một khoảng thời gian nữa sẽ lành lại cả thôi, em đừng lo lắng.” Quý Thanh Hòa vừa nói vừa nhìn sang Hứa Úy đang trong trạng thái cảnh giới, nói: “Thượng tá Hứa Úy, lần này cảm ơn anh.”
Hứa Úy chỉ liếc anh, chẳng nói gì, chờ đội cứu thương và nhân viên phòng vệ tăng cường tới, anh lập tức rời đi.
Anh đi rồi, hô hấp của Trình Kiến khôi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/191152/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.