Sáng hôm sau, Trình Kiến lén lút chạy ra ngoài. Cô lấy áo khoác che mặt, cả một đường về đều cố gắng tránh người, vì hành động quá thậm thụt nên thành công bị lính tuần tra gọi lại hỏi. Vốn tưởng chờ đợi mình sẽ là một trận thẩm vấn theo hình thức tử hình công khai, không ngờ sau khi cô trình đủ giấy tờ xác nhận, vừa ngập ngừng nói tên Hứa Úy ra khỏi miệng, hai lính đặc chủng trước mặt đã nhìn cô với biểu cảm “Đã hiểu”. Hai người nháy mắt ra hiệu với nhau, cuối cùng chỉ hỏi vài câu không quan trọng kiểu tên họ là gì năm nay bao tuổi làm gì trong đội nào, sau đó còn đặc biệt khách khí giúp cô liên lạc với Charles, tiễn cô tới tận cửa. Trước khi rời đi, Trình Kiến còn chưa hỏi han gì mà đối phương đã húng hắng ho hai tiếng rồi nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Bốn giờ sáng hôm nay chỉ huy lên đường đi làm nhiệm vụ rồi.” “… Vâng?” Trình Kiến không rõ lắm anh ta nói với mình điều này làm gì, cô có cần đi theo làm nhiệm vụ này đâu. Chờ hai người đó đi rồi, Trình Kiến đứng tại chỗ một lúc, không ngờ lại trông thấy một lính đặc chủng nhìn khá quen ở cửa. Là Clara! Cô lấy làm kinh ngạc, vốn định chạy tới nhào vào người cô nàng khóc lóc với cô nàng một trận, song vừa nghĩ đến cô nàng là cấp dưới của Hứa Úy đã lập tức dập ngay ý tưởng đó. Trình Kiến chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời của mình khó sống như vậy. Cô nhớ rất rõ chuyện tối qua, bao gồm cả khúc mình say bí tỉ tìm Hứa Úy vừa khóc vừa thâm tình thổ lộ, vừa ôm anh cọ cọ vừa không dám để anh làm mình thật. Nhất là khi đối phương đã rất nghiêm túc đối xử với cơn hứng tình của cô, hơn nữa định thỏa mãn cô thật, còn lịch sự hỏi cô muốn làm ở đâu, kết quả cô lại chập mạch nói em không đến tìm anh để ngủ, em chỉ tới để nói em rất thích anh… Sau đó cứ ôm khư khư người ta không chịu buông tay. Có thể khiến thượng tá làm đến mức này đã nên mang ơn đội nghĩa rồi, nhưng cô lại để lại cho người ta ấn tượng không biết điều như thế… Trình Kiến rất tự mình biết mình cho rằng mình đã bị Hứa Úy kéo vào danh sách đen, cô cảm thấy mặc dù hiện giờ mình còn sống nhưng thực chất lòng đã chết rồi. Trình Kiến đi thẳng hướng ngược lại với Clara, kết quả chưa đi được mấy bước, vai cô bỗng trầm xuống, một bàn tay trắng trẻo láng mịn rơi xuống trước mắt cô. “Trình Kiến, sao cưng lại chạy đến đây?” Giọng Clara vọng vào tai Trình Kiến, cô rùng mình, cười ngượng ngập, đáp: “Tôi có vài việc phải qua đây xử lí, đang định đi bây giờ, chị đi làm việc đi, đừng để ý đến tôi.” “Nhưng hiện giờ còn sớm mà, cưng tới từ mấy giờ thế? Đêm ngủ đâu?” Clara, đồ… đồ ma quỷ!!! Trình Kiến hết hồn suýt sặc nước bọt của chính mình, cô vội trợn tròn mắt dời tầm mắt đi, muốn cách xa Clara ra chút, không ngờ vị alpha này lại càng giày vò cô táo tợn hơn. “Chứ không phải là đêm qua ở chỗ thượng tá Hứa Úy suốt đấy à?” “Tôi, tôi không có! Chị đừng nói lung tung! Đừng… Đừng hủy hoại thanh danh của anh ấy.” Trình Kiến cũng không ngờ lời mình thốt ra lại là thanh danh của Hứa Úy chứ không phải của chính mình, cô cảm thấy đại khái là do mình quá áy náy với thượng tá, dù sao cũng là cô chủ động làm mối phiền phức tìm tới cửa nhà người ta. Clara nhìn Trình Kiến với vẻ mặt “Con bé này sao ngớ ngẩn thế chứ”, Trình Kiến sửng sốt, biết Clara khẳng định không tin lời mình nói, đành nhắm mắt tự tế, muốn gột sạch thanh danh cho Hứa Úy. “Đêm qua tôi uống rượu say, tìm anh ấy tỏ tình, còn ôm anh ấy không buông, kết quả anh ấy trực tiếp đánh ngất tôi, tôi ngủ đến giờ mới tỉnh.” Clara nhìn vẻ mặt sắp khóc của Trình Kiến, nhất thời kinh ngạc há hốc miệng. “Thì ra cả người em đầy mùi pheromone của lão ta như vậy đều là do tự cưng cọ? Thế mà ban nãy mới trông thấy cưng, tôi còn tưởng là đêm qua cưng lăn giường với lão ấy thật cơ đấy!” “Không có, không có gì hết, đến mặt mũi tôi cũng không còn nữa rồi.” Hai tay Trình Kiến che kín mặt, vừa nghĩ đến sau này còn phải gặp Hứa Úy là lại khó chịu muốn chết, “Anh ấy căn bản không thích tôi, tôi còn xằng bậy với anh ấy, anh ấy đánh ngất tôi cũng là tôi đáng đời!” “Vậy chỉ có thể nói là phỏng chừng cưng cọ lão hăng lắm, nồng độ pheromone hơi vượt mốc rồi…” Trình Kiến hoàn toàn không chú ý đến Clara nói pheromone vượt mốc, cô xấu hổ muốn độn thổ, cứ nhớ đến mình vừa ôm Hứa Úy vừa khóc lóc nói thích anh là da đầu lại tê rần. Mà Clara thấy Trình Kiến xấu hổ như vậy, trong đầu chỉ nghĩ là cô bé say rượu làm loạn một mực quấy rầy chỉ huy cuối cùng bị từ chối thảm thiết, tức khắc cũng ngầm thừa nhận tính nghiêm trọng của sự việc. Liên tưởng tương tự làm Clara nhớ đến chuyện bữa trước mình gặp phải. Ngày đó cô định hẹn Trình Kiến đi bar, trong lúc nói chuyện phiếm không nhịn được khoe với bạn bè bạn tình đêm nay đáng yêu đến mức nào, kết quả trước khi đi, cô đột nhiên bị thượng tá sai đi làm nhiệm vụ dọn dẹp sóng zombie mà chẳng ai muốn làm, tối ấy bị ném lên phi cơ trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian. Cô lăn lộn trong mấy ổ zombie men thị trấn suốt một tuần rưỡi, lúc trở về tã tơi đến mức tóc cũng chẻ ngọn xác xơ. Clara cứ có cảm giác chỉ huy cố ý phá hoại buổi hẹn hò của mình, hơn nữa, cô còn lờ mờ cảm thấy thái độ của chỉ huy đối với cô bé lính kĩ thuật này hơi bất thường. Nhưng cụ thể là bất thường chỗ nào thì cô lại chẳng chỉ ra được. Thật ra vốn cô vẫn rất hoài nghi quan hệ của hai người này, đêm qua nhất định là chỉ huy có hơi động dục, là alpha đều có thể ngửi ra mùi của chủ nhân số pheromone lưu lại lúc làm tình với cô bé. Nhưng nghe Trình Kiến nói sau khi tỏ tình đã bị đánh ngất, Clara lại cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều, người ấy là thượng tá Hứa Úy cơ mà, sao anh có thể đánh ngất người ta rồi mới đ*t được? Với lại, căn cứ theo kinh nghiệm trong quá khứ của mình, Clara phán đoán mùi này tuy rất giống kí hiệu đánh dấu khoang sinh sản nhưng còn chưa nồng đến mức độ đó, hai người họ hẳn chưa làm đến bước cuối cùng, có điều khẳng định là chỉ huy đã bắn tinh lên cô bé. Nếu không sao có mùi thế này được. … Xem ra Trình Kiến say rượu lợi hại lắm đây, có thể ép được chỉ huy đến bước này, nhưng đã đến thế rồi mà cuối cùng cô bé vẫn bị đánh ngất, vậy phỏng chừng quá nửa cũng là không vui. Aizz, bé con đáng thương, ngoại hình xinh xắn đáng yêu thế này cơ mà, sao lại đi chọc trúng chỉ huy vậy chứ? Lão ta mắc bệnh ở sạch nghiêm trọng ở phương diện đó đấy! “Đừng buồn.” Clara vỗ vai Trình Kiến, mượn ưu thế tự nhiên của nữ giới an ủi cô, “Cưng đáng yêu như vậy, có rất nhiều người thích cưng, hay là cưng xem tôi thế nào?” “Đừng đùa.” Trình Kiến thở dài, nhìn Clara gượng cười, “Nhưng mà vẫn cảm ơn chị, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” “… Aizz.” Đổi lại là người khác, chắc chắn Clara đã thuận thế làm tới, biến người ta thành của mình rồi, nhưng Trình Kiến là người cô tôn trọng, hơn nữa đối phương còn vừa bị chỉ huy của mình đá, cô cũng không biết phải nói gì, có lẽ cũng chỉ có thể để cô bé yên thân một mình mà thôi. Rất nhanh sau đó, Charles đã chạy tới đón Trình Kiến. Clara tiễn cô lên xe, thấy Trình Kiến trong gương chiếu hậu vẻ mặt sầu muộn ngẩn người nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, Charles rất sáng suốt lựa chọn im lặng. Trình Kiến suy nghĩ rất nhiều, cô từng phát sinh quan hệ vượt rào với Hứa Úy, tối qua đối phương đã bằng lòng thỏa mãn cô, rất có thể đó chẳng qua chỉ xuất phát từ bản năng của alpha, hoặc chính anh đã coi đó là lễ độ. Đối mặt với sự mời gọi của bạn giường đã thôi qua lại về mặt tình dục, quyết định thỏa mãn cô thêm một lần nữa cũng chẳng có gì đáng ngại, song bất kể thế nào cũng không phải là thích. Thượng tá chỉ đang biểu hiện thái độ tán thưởng đối với trình độ nghiệp vụ của cô, thế mà cô đã không khống chế được bản thân chủ động bám dính rồi, để mắt không thấy lòng không phiền, thậm chí anh còn ra ngoài làm nhiệm vụ giữa đêm. Trình Kiến thở dài trong lòng, cô đã quyết định từ bỏ, sắp xếp xong hết thảy sẽ lẳng lặng tự mình rời khỏi nơi này, nói không chừng còn có thể để lại cho anh một ấn tượng có mặt mũi. Nhưng trong lòng khó chịu quá, dường như cảm giác này chẳng thể biến mất ngay được. … Sau đó, Trình Kiến không tiếp tục ương ngạnh với Quý Thanh Hòa nữa, cô bằng lòng để đối phương điều mình trở về Viện Nghiên cứu Trung ương. Trong khoảng thời gian Quý Thanh Hòa tìm ứng cử viên thích hợp thay thế mình, ngoài xử lí vài vấn đề liên quan đến virus ra, Trình Kiến gần như dồn toàn bộ thời gian của mình vào việc cải tiến Kích Việt 14. Suốt hai tháng, ngày nào Trình Kiến cũng tự giam mình trong phòng tháo lắp vũ khí, đến ăn uống cũng đều do Charles đưa tới, sau khi đệ trình thành quả của mình lên trên, cô lặng lẽ rời khỏi đây. Trong hai tháng này, Trình Kiến đã hoàn toàn kiến tạo lại kết cấu nội bộ của Kích Việt 14, đồng thời xin thành lập hạng mục nghiên cứu thông qua quan hệ qua lại hỗ trợ của Quý Thanh Hòa, giành được một khoản vốn khởi động hạng mục tương đối cao đối với người mới. Rất nhiều nhà chế tạo súng ống trong xưởng công binh cũng từng thử nghiệm việc Trình Kiến làm, cô biến đổi một khẩu súng máy hạng nặng vốn chỉ quân nhân alpha đã qua huấn luyện đặc biệt mới có thể sử dụng bình thường thành một khẩu súng lục đường kính lớn đủ để xếp vào vũ khí hạng nhẹ, có thể nói cô đã dựa vào nền tảng của Kích Việt 14 phát triển thành Kích Việt 15 bản đầu. Charles đã tận mắt chứng kiến món vũ khí ra đời, Trình Kiến đã dạt dào mong đợi đưa từng bản súng càng ngày càng nhỏ cho anh ta thử. Từ bản thu nhỏ của Kích Việt 14 cho đến Kích Việt 15, Trình Kiến đã vứt bỏ mấy trăm bản phác thiết kế và vô số ý tưởng đột phát. Có lúc thấy bóng hình mảnh mai của cô ngồi ngẩn người trước bàn thiết kế, Charles rất muốn gọi cô một tiếng nhà khoa học mà không chỉ đơn thuần là nhân viên kĩ thuật. Anh chàng to con này vẫn nhớ cảm giác lúc bản cuối cùng của Kích Việt 15 ra lò, tia laser ấy ầm một tiếng xuyên thủng tấm thép dày nửa mét, tạo ra một cái lỗ có đường kính đủ để bao quanh một người. Rất khó để có thể tin được thứ vũ khí tạo ra lỗ thủng này chỉ là một khẩu súng lục. Càng đáng sợ hơn là, bây giờ đến cả một nữ beta cổ tay còn chẳng to bằng họng súng như Trình Kiến cũng có thể ung dung gây nên thương tích to lớn cho bên ngoài thông qua khẩu súng này. Khẩu súng năng lượng này còn rất nhiều chỗ có thể cải tiến, khuyết điểm lớn nhất trước mắt là giá thành đắt đỏ, nhưng đó cũng là con đường mọi vũ khí mới ra đời đều phải đi qua, chi phí chế tạo giai đoạn đầu vốn rất cao, giai đoạn sau có thể thông qua cải tiến tối ưu hóa dần dần bước lên dây chuyền sản xuất số lượng lớn. Trên thực tế, đột phá lớn nhất trong nghiên cứu này của Trình Kiến không nằm ở việc cô biến một khẩu súng máy hạng nặng năng lượng ống thành súng lục năng lượng ống, kiểu cải tiến tương tự chẳng hề hiếm thấy ở xưởng công binh, độ hoàn thiện cao cũng có rất nhiều, mấu chốt thực chất là ở chỗ, cải tiến của cô không những không giảm uy lực của Kích Việt 14 mà thậm chí còn tăng động năng vốn có ở họng súng lên gấp đôi. Cô đã trực tiếp thay đổi hạt nhân thúc đẩy năng lượng bằng phương thức mạnh mẽ hơn, sức bật tương đương với một cú nhảy vọt. Điều này khiến sức công phá của hai khẩu Kích Việt 14 mới bằng được một khẩu Kích Việt 15 nhỏ nhắn, xét từ góc độ nào cũng tuyệt đối chấn động và đáng ngạc nhiên, là sự tiến bộ đủ để viết lên cột mốc lịch sử. Tuy ngay từ khi còn ở trường cô đã bắt đầu nghiên cứu Kích Việt 14 nhưng vào viện nghiên cứu mới hai tháng đã hoàn thành được ý tưởng này, Trình Kiến tuyệt đối là một thiên tài súng ống. Ý tưởng mà cô đưa ra hoàn toàn mới, có công thức tính toán này, nói có hơi khoa trương nhưng về sau có cải tạo đại bác trên tàu chiến thành súng lục có lẽ cũng chẳng ai thấy kì quái. Đến Viện Nghiên cứu Trung ương cùng với Trình Kiến còn có thông báo thăng cấp từ bên trên, xét thấy trong khoảng thời gian này Trình Kiến đã có cống hiến ở Trung tâm Nghiên cứu Chế tạo Vũ khí Công nghệ cao, đối phương bảo lưu vị trí chủ quản hạng mục liên quan tới Kích Việt 15 của cô ở Trung tâm Nghiên cứu Vũ khí. Đây là thái độ muốn giữ cô lại của trung tâm, tỏ ý cô có thể trở lại bất cứ lúc nào. Giai đoạn đầu của hạng mục “Kích Việt 15” này chỉ có hai người Trình Kiến và Charles, mà lúc cô rời đi, cấp trên đã đặc biệt thành lập cả một ê-kíp chính thức. Chỉ cần ở lại, cô sẽ là chủ quản, lãnh đạo trung tâm cũng nhiều lần ám chỉ cô, tuy về lí thuyết, vừa tốt nghiệp không tới nửa năm đã thăng lên hàm trung úy là không thể nhưng nếu cô bằng lòng đảm đương chức trách chủ quản, cấp bậc nhất định sẽ tăng lên tương ứng trong thời gian ngắn nhất. Nhưng nếu trở về Viện Nghiên cứu Trung ương, cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Ở đó cao thủ như mây, có khả năng rất cao còn phải làm trợ lí cho người khác, dẫu sao cô cũng chỉ là một lính kĩ thuật hàm thiếu úy, hơn nữa còn vừa tốt nghiệp không lâu, rất dễ bị coi thường vì chưa đủ kinh nghiệm. Dẫu thu được thành công bước đầu ở phương diện súng ống, người bên kia cũng sẽ chẳng vì vậy mà coi trọng cô, dù sao cái này và virus học cũng là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Mấy ngày trước khi rời khỏi, gần như ngày nào Trình Kiến cũng bị các lãnh đạo khác nhau của trung tâm gọi lên văn phòng uống trà. Cô lễ phép giả cười đến sắp chuột rút cơ mặt, trong lòng cũng không phải chưa từng lung lay. Nhưng… Người cô muốn được nghe, được thấy nhất thì từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Trình Kiến có thể hiểu Hứa Úy là lãnh đạo cấp cao của quân đội, không nhúng ta vào chuyện điều động nhân lực này là chuyện bình thường, nhưng sự thật rằng mình không hề khác biệt với những người khác khiến cô ít nhiều cảm thấy chạnh lòng. Cô cố gắng theo đuổi như vậy là vì hi vọng tương lai có thể tới bên anh, nói mình hoàn toàn không quan tâm thời gian và công sức bỏ ra có được anh nhìn nhận hay không chắc chắn là giả. Anh nhìn mà không thấy, đó mới là nguyên nhân Trình Kiến quyết định rời đi. Có thể hiện giờ cô còn chưa đủ mạnh để được anh coi trọng, cũng có thể anh căn bản không muốn phát sinh bất kì cái gì với cô. Kể từ cái ngày viện nghiên cứu tia F bị zombie khổng lồ giẫm sụp, Trình Kiến đã gửi gắm sinh mệnh và tín ngưỡng của mình lên Hứa Úy, nhưng đến giờ cô mới hiểu được, đối với Hứa Úy, mình cũng chỉ là một trong hàng vạn tín đồ ký thác sinh mệnh và tín ngưỡng vào anh. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên người đang nằm bò trên một bàn thí nghiệm nào đó của Viện Nghiên cứu Trung ương, cách mí mắt, tròng mắt cô bị ánh sáng đâm chói, theo đó, cơ thịt quanh mắt khẽ run lên, rèm mi dày dài nhọn theo mí mắt cũng lười biếng nhấc lên. Trên gương mặt trắng ngần có vết đỏ do ống tay áo in lên, dưới đôi mắt to xinh đẹp đọng lại quầng thâm do thiếu ngủ trầm trọng trong thời gian dài. Trình Kiến hơi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay lau nước miếng rồi đùng cái ấn xuống hệ thống chắn sáng. Trên mặt bàn chất đống tư liệu và dụng cụ thí nghiệm có một thẻ công tác rất khó thấy, dưới cái tên Trình Kiến ghi đến mấy hạng mục nghiên cứu virus đang tham gia… Đã qua một năm rưỡi. Quân hàm của cô đã sớm thăng tới thượng úy, thậm chí còn nhanh hơn Quý Thanh Hòa khi xưa một tháng. Công huân và giá trị con người vẫn đang điên cuồng gia tăng với tốc độ kinh khiếp, có lẽ chẳng bao lâu sau, cô sẽ trở thành người đặc biệt nhất trong Viện Nghiên cứu Trung ương… Nữ thiếu tá beta trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]