“Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại phải nói như vậy, nếu thấy bất mãn vì tố chất nghiệp vụ của tôi thì tôi kiến nghị anh tiếp tục tìm nhân viên kỹ thuật khác ở viện nghiên cứu, tôi cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào những vấn đề ngoài khả năng của tôi nữa.”
Đến cùng, Trình Kiến vẫn không thể nhịn được kích động muốn lảm nhảm, cô cảm thấy Hứa Úy không hiểu ý mình, mặc dù cô cũng không hiểu ý Hứa Úy, nhưng nếu không nói ra ngô ra khoai thì tình hình đôi bên nhất định sẽ càng thiếu minh bạch hơn.
Sự chênh lệch này khiến cô không tài nào chịu đựng nổi.
“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Có cần tôi hay không? Có vấn đề gì làm ơn hãy nói thẳng với tôi được không? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao anh lại tức giận như thế.”
Trình Kiến nhìn thấy những chấm máu đỏ tươi thấm ra ngoài đôi găng tay trắng của Hứa Úy, vốn tưởng rằng chỉ cần ở bên là sẽ hiểu được rõ hơn về anh nhưng vào giờ phút này Trình Kiến chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa rồi.
“Cô lắm lời quá đấy, Trình Kiến.” Anh quay đầu hung dữ trừng cô, chỉ để lại đúng câu này rồi không nói gì với cô nữa, đến mắt cũng chẳng buồn liếc.
Được rồi, Trình Kiến thừa nhận, cô lắm lời thật.
Không nói nữa, sau này cô sẽ không bao giờ chạy tới trước mặt Hứa Úy lải nhải như vậy nữa! Cái anh này thật là, tại sao trên đời lại có người khó ở thế cơ chứ!
Suốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/191141/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.