Ăn chùa một bữa cơm của đàn anh rồi về, Trình Kiến cảm thấy mình khỏi cần ăn tối nữa. Đã lâu không về nhà, chẳng thấy bóng dáng mợ đâu, cô bèn dứt khoát đi tắm rồi thay áo phông quần cộc nằm trên sofa phơi lưng phơi bụng, vừa phơi vừa lật một quyển sách lý thuyết đầu cuối dày cộp.
Người thân Trình Kiến đều là nhân viên nội bộ cơ quan, cha mẹ cô đều từng là nhà khoa học đầu ngành, khi còn sống cậu là trung tá quân đội, hi sinh từ hồi còn trẻ, mợ hiện giờ là nhân viên công vụ trong chính phủ, không giữ chức vụ gì quan trọng, hai người không có con, thế nên mợ gần như coi Trình Kiến là con gái ruột mà nuôi lớn.
Nhưng vì có hoàn cảnh gia đình như vậy nên Trình Kiến được xem là trẻ mồ côi, tài nguyên sinh hoạt nhận được tốt hơn phần lớn những người khác đôi chút, chí ít cô chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền, cũng coi như bình an vô sự trưởng thành đến năm hai mươi hai tuổi… Nếu không tính đến tai nạn phòng thí nghiệm bận trước.
Tốc độ đọc của cô rất nhanh, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến việc cô tiếp thu kiến thức trọng điểm. Chập tối, điện thoại nhà Trình Kiến bỗng đổ chuông. Cô đang đọc đến chỗ thú vị, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, bèn lười nhác thò tay ra khỏi sofa, với một hồi mới nhận điện thoại: “Alo? Ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, nhưng một lát sau truyền đến tiếng cười không nhịn được, thần kinh não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/191137/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.