Trình Kiến ngủ một giấc, ngủ rất không ngon, mà nói không ngon cũng chẳng đúng, phải nói là cực kì tệ hại mới đúng.
Cô không biết rằng cơn sốt của cô sau khi giảm được một ít lại nhanh chóng tăng cao, nguyên do gây nên hiện tượng này chính là vết thương cần khâu mấy chục mũi mà Hứa Úy đề cập kia.
Ngày nào vết thương bị nhiễm trùng ấy còn chưa được xử lí, cô sẽ còn sốt cao ngày đó. Hứa Úy ngồi bên cạnh gác đêm, anh có thể chứng kiến Trình Kiến trong cơn mơ lại bắt đầu vặn vẹo cơ thể vì đau đớn, chỉ khác là lần này cô sốt đến nói mớ cũng không nói được nữa.
Không cách nào tạo được môi trường vô khuẩn ở đây, rủi ro phải gánh nếu khâu qua loa quá lớn, lúc quay trở lại tìm Trình Kiến, anh đột phá một bầy zombie và lính đánh thuê, đã vứt túi cứu thương và tiếp tế đi, chỉ giữ lại mỗi túi dù then chốt nhất.
Thực thi và kế hoạch luôn có sai lệch, mà sai lệch lớn nhất lần này chính là anh không ngờ một beta lại có thể chất kém như vậy.
Hứa Úy đưa tay lên chống trấn, bàn tay che nửa mặt, yên lặng một lúc, anh vuốt những sợi tóc con rủ trước trán ra sau, nhìn sang cơ thể đang run cầm cập kia, đứng dậy đi tới ngồi xuống cạnh cô, vươn tay chạm lên làn da đầm đìa mồ hôi của cô.
Vừa chạm vào, lông mày Hứa Úy đã nhíu lại, anh lập tức dời ngón tay khỏi sườn cổ lạnh băng của cô, ánh mắt như một vệt dấu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/191135/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.