Hứa Úy nghe vậy hơi ngẩn người, anh nhìn cô, hồi lâu sau nói một câu.
“Em đừng hấp tấp.”
Trình Kiến vội lắc đầu, “Em không hấp tấp mà.”
“Vậy sao tự dưng em lại muốn sinh con?”
“Thì muốn… muốn cho anh cái gì đó.” Trình Kiến đưa tay sờ mắt phải, bây giờ rất tiện cho cô, chỉ cần che một bên mắt phải là có thể ngăn trở mọi tầm mắt ngoại lại.
Đại khái là Hứa Úy suy nghĩ lời Trình Kiến, hai phút sau, anh trầm giọng nói: “Không phải là em muốn sinh, em chỉ muốn đến gần anh, để anh trông nom em thôi.”
Trình Kiến nóng hết cả mặt, cô mím môi, cuối cùng vẫn chẳng biết nói gì. Hứa Úy nói không sai, anh nhìn cô lúc nào cũng sâu hơn chính cô.
Miệng cô nói cứ như một mình cũng có thể sống được vậy, nhưng thật ra trong lòng cô sợ muốn chết, theo bản năng muốn theo đuổi một hoàn cảnh yên bình hơn. Mà cưới anh có con với anh chính là hình ảnh gần với an toàn nhất trong ấn tượng của cô.
Hứa Úy nắm tay cô, “Thế cục đã hoàn toàn rung chuyển rồi, hiện giờ còn không thích hợp mang thai hơn cả khi trước, tiếp theo sợ là còn phải đánh một trận ác liệt nữa.”
“Em biết.” Trình Kiến cũng không thể tùy hứng vào lúc này, cô là người làm mọi thứ tới sớm, trong lòng đã sẵn sàng gánh hậu quả.
Cô chỉ là… hơi mất mát, đáng ra trước đó nên tiếp nhận tinh dịch anh bắn vào trong mình, như vậy lúc chỉ có một mình, nghĩ đến bụng mình còn có sinh mạng của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/1417729/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.