Trình Kiến khóc rất lâu.
Cô không biết mình đang khóc cái gì, rõ ràng số liệu cho thấy mọi thứ đều bình thường, nhưng cô lại cứ nhớ đến những điểm tốt Hứa Úy dành cho mình trong khoảng thời gian này, sau đó trong lòng xót xa muốn chết.
Nghĩ mà thấy kì, bình thường lúc Hứa Úy bên mình, cô chẳng cảm thấy có gì khác biệt, nhưng một khi anh rời khỏi, Trình Kiến lập tức cảm thấy mình như rơi vào nước sâu đen đặc, có cảm giác đau đớn đến hít thở khó khăn.
Khó chịu, phiền muộn, nóng nảy đan xen trong cảm xúc của cô, khiến cô đến suy nghĩ cũng thấy đau.
Mà đến khi cuối cùng cũng chịu đựng qua được hai mươi tư tiếng, quả thật như cô tưởng tượng không sai chút nào, mọi số liệu đều đạt đến mức độ hoàn mĩ nhất.
Trình Kiến chạy qua chờ cửa khoang mở ra, ánh mắt tha thiết tột độ như tín đồ cuồng tín vậy.
Mười phút sau, khoang nằm mở ra, điểm tiếp xúc bên trong từ từ thu lại, Hứa Úy cũng từ từ mở mắt.
Anh không sao tập trung được, trong con ngươi đen láy ngập tràn mờ mịt như không biết mình đang ở đâu, trước mặt là ai.
Đó là hiện tượng bình thường, sau khi suy xét khả năng chịu đựng của alpha, Trình Kiến đã điều chỉnh cường độ thuốc thử phản ứng và tia F cao hơn rất nhiều, thế nên thời gian phản ứng của anh cũng phải nhiều gấp rưỡi Trình Kiến.
Cho đến khi nhìn thấy Trình Kiến, ánh mắt Hứa Úy mới coi như có chút tiêu cự. Anh nhíu mày, như muốn gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/1417717/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.