“Lại gặp mặt rồi.”
Chân trời phủ đầy ráng chiều như lửa đốt, Hứa Úy đang nhìn mấy cậu lính cấp dưới hoạt động tán gẫu trên bãi sa trường tạm quây, hiếm khi nào anh nhàn nhã thế này.
Cảnh tượng này vừa vặn rơi vào tầm mắt Trình Kiến.
Nữ sĩ quan trẻ xinh đẹp hiên ngang, bên ngoài choàng một tấm áo măng tô quân đội, tóc búi cao, đội mũ beret, giày lính đáp trên mặt cát thành những vũng hố nhỏ, cứ như vậy chạy thẳng tới trước mặt Hứa Úy hiện chỉ mặc một lớp áo ngụy trang mỏng manh.
“Anh không lạnh à? Trời đông giá rét thế này mà ra ngoài lại mặc ít thế.” Cô đi tới, cởi măng tô trên người mình ra khoác lên người anh.
Cả nửa đời đến nay Hứa Úy chưa từng được ai khoác áo cho, binh lính xung quanh đi ngang qua chứng kiến cảnh này, vẻ mặt đều rất chi là sâu xa, chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm người gào thét: “Ông biết không! Vợ của chỉ huy chúng ta là một thiếu tá mỹ nhân của Viện Nghiên cứu Trung ương đấy, săn sóc lắm, còn thêm áo cho chỉ huy nữa!”
Hứa Úy lấy măng tô xuống bọc Trình Kiến lại, bế ngang cô lên đi vào nhà.
“Sao em lại đến đây?” Hứa Úy hỏi.
“Anh không nhận được tin à? Em tìm ra cách gỡ bom mìn rồi.” Trình Kiến cuộn mình trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn yết hầu rắn rỏi của anh, rủ rỉ: “Loại bom này hơi biến thái, chỉ có thể phát nổ loại bỏ theo khu vực, hiện giờ đang sản xuất thiết bị dò mìn thâu đêm.”
“Tôi biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/1417693/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.