“Em phải làm sao? Thí nghiệm của em thất bại rồi! Chỉ cần suy nghĩ quá độ em sẽ mất ngủ ngủ không yên giấc, em là phế phẩm của chính mình.”
Trình Kiến ôm chặt anh, nghẹn ngào thút thít, thậm chí còn sặc mấy lần vì khóc quá dữ.
“Thật ra em cũng biết không nên lấy mình làm thí nghiệm, nhưng chuyện này thật sự chỉ là bị lỗi số liệu nên mới thành ra như vậy thôi… Tại sao ba mẹ em lại lừa em? Em căn bản không phải beta, mẹ lại cứ phải lấy em làm vật thí nghiệm cho thuốc chuyển đổi thuộc tính ABO, em tưởng em là beta nên mới dùng số liệu cơ sở beta để làm!”
Trình Kiến bị anh bịt miệng, lúc này cô mới ý thức được rằng tâm trạng mình mất khống chế, tiếng khóc kể hơi to.
Cô nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Úy, đọc được chỉ thị khẽ khàng từ khẩu hình của anh. Cô gật đầu, Hứa Úy bèn buông tay ra, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô.
“Tôi tin năng lực nghiệp vụ của em không có vấn đề, xảy ra lỗi vì nguyên nhân này cũng là chuyện bất khả kháng, nếu có ngày tôi được cho biết thật ra mình là O, tôi cũng sẽ không chịu nổi.”
“Sao có thể, nhìn là biết anh là A mà, ngược lại, đáng ra em nên hoài nghi bản thân từ sớm, ai cũng bảo là em trông yếu ớt như omega.”
Cổ tay cô chợt bị Hứa Úy bắt lấy, nắm trong tay anh có cảm giác nhám ráp, là vết chai sinh ra do anh cầm vũ khí huấn luyện hằng năm.
“Em không yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/1417681/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.