Trời tảng sáng, Trình Kiến chớp chớp cặp mắt khô khốc, với tay móc lọ thuốc trong túi xách bên cạnh ra.
Cô dốc một đống thuốc ra, chớp mắt nhìn chúng, nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ về chứng lo âu của cô, lại bỏ từng viên thuốc về lọ.
Trời đã sáng rồi còn uống thuốc làm gì? Aizz, thôi rời giường luôn đi.
Trình Kiến đi tắm, đổi quân phục, mặc tóc vẫn ẩm ướt, cứ thế ra ngoài. Đã rất lâu rồi cô không ngủ được một giấc nào tử tế, hôm nay vốn định tìm bác sĩ xin nói chuyện lần nữa, chỉ cần có thể làm cô ngủ được thì thế nào cũng được, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chất dung hợp sinh học, cô lại thay đổi ý định.
Có lẽ nên đi gặp Quý Thanh Hòa.
Trình Kiến đi thẳng đến Viện Nghiên cứu Trung ương của khu an toàn Daint, vì bốn tháng nay không xuất hiện ở đây nên cô mất không ít thời gian mới nghiệm chứng thân phận xong xuôi, cứ tưởng có thể trực tiếp tìm người, không ngờ lại được thông báo rằng vì thời gian hạng mục gấp rút nên Quý Thanh Hòa đã từ chối hoàn toàn việc xã giao, các cuộc gặp mặt với anh đều bị xếp sang năm sau.
Trình Kiến chẳng liên lạc riêng với anh, cũng không chờ tiếp nữa mà quay đầu đi tới phòng thí nghiệm được bố trí cho mình trước khi rời đi.
Cô phải bắt tay vào làm chuyện của mình, chỉ như vậy cô mới có thể sớm ngày gỡ bỏ tấm mạng che mặt thần bí của loại virus mới, nói không chừng tương lai còn có thể phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-tan/1417678/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.