Papa tôi chạy theo nhưng không kịp, hai đứa đã nhảy lên xe chạy từ bao giờ. Tôi đến nhà Đặng Minh, ba mẹ anh rất vui vẻ chào đón, lại khen tôi hết lời, ngượng quá. Nhưng mà vui!
Tôi vào bếp, tuy tài nấu nướng có giới hạn, giúp bác Đoàn làm mấy công việc lặt vặt. Một bữa cơm thật hoàn hảo. Có lẽ tôi đã có được kỷ niệm cuối cùng đáng nhớ nhất.
Ba tôi nháy máy, lần này là lần thứ mấy rồi. Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Vừa mở máy, giọng ba tôi sang sảng.
"Trốn ngoạn mục nhỉ, còn chưa chịu về à?"
"Ba, xíu nữa con về ngay mà."
"Về nhanh đi, Thiên Thiên nó đang kêu chết đói đây này."
Tôi vào giục Đặng Minh, tôi vội chào hai bác rồi ra về. Ba tôi đứng ngay ngoài cổng mai phục, cầm roi trên tay chỉ chờ tôi về đến cổng là xử một trận nhớ đời.
"Anh mau về đi, ba em đánh đau lắm đấy", tôi nhắc.
"Không được! Thế này đi, em dắt xe, anh đi trước, có đánh thì cũng đánh anh đầu tiên mà"
"Anh chịu bị đánh có được không đấy?", tôi nghi ngại hỏi.
Đi gần tới cổng, ba tôi nhìn thấy, chạy ngay ra thì Đặng Minh đang hai tay nói: "Bác ơi, bác hạ phi đao xuống đi mà, ta từ từ nói chuyện."
Ba tôi đương nhiên không nghe, đuổi đánh, thét mắng Đặng Minh hết lượt. Tôi bỏ xe, chạy đến giải vây cho anh. Dùng karate né một lúc là ba sẽ mệt thôi. Khi cả hai đã mệt rã rời, tôi cũng vào được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ta-thuoc-ve-nhau/2223553/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.