Ăn xong bữa sáng, hai người lại ôn tồn một chút, Yến Cẩm Thư liền đi công ty, lưu lại Văn Võ, để anh ta đưa Dư Duệ đến sân bay.
Khi đang ngừng xe đợi đèn xanh, Dư Duệ hỏi: “Cậu theo Yến Cẩm Thư mấy năm?”
Văn Võ lấy tay vịn tay lái, mắt nhìn thẳng, trả lời:”Bốn năm.”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Văn Võ nghiêng đầu nhìn Dư Duệ một chút, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng nhịp nhịp mấy lần, nói “Anh tra hộ khẩu?”
“Cậu có thể không trả lời.”
Đèn xanh sáng lên, Văn Võ nhanh chóng đạp cần ga: “Lớn hơn Yến tổng năm tuổi.”
Dư Duệ ngẩn người hỏi lại: “Ba mươi mốt?” Hắn dùng ánh mắt trên dưới nhìn Văn Võ vài lần, sách một tiếng: “Không nhận ra được, còn tưởng rằng anh chừng hai mươi tuổi.”
( Lúc đầu Dư Duệ tưởng Văn Võ nhỏ tuổi hơn mình nên kêu bằng cậu, sau khi biết tuổi thật thì chuyển qua kêu người ta bằng anh nha)
Văn Võ nghiêng đầu liếc hắn một cái, mỉm cười: “Tôi năm nay hai mươi tám, cảm tạ.”
W thổ phỉ?!
Ý này là, Yến Cẩm Thư mới hai mươi ba?
So với hắn nhỏ hơn ba tuổi?
Mẹ kiếp, không trách được hỏi bao nhiêu tuổi nói bao nhiêu tuổi là được, còn cần gì phải cường điệu mình lớn hơn Yến Cẩm Thư năm tuổi, hóa ra là vì cười nhạo hắn! Cùng Yến Cẩm Thư đánh qua bao nhiêu pháo đến bây giờ cũng không biết cậu bao nhiêu tuổi!
Còn cảm tạ, tạ con mẹ mày chứ tạ!
Dư Duệ hận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-sau-hay-noi/2199561/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.