Sáng hôm nay cả nhà Liễu gia cùng dùng bữa sáng.
Trên bàn ăn Liễu An Như cố gắng tạo ra không khí vui vẻ. Cô dường như đang toan tính điều gì đó.
Bên này Liễu An Nghi thích thú muốn ăn món này món nọ.
Liễu An Như gắp thức ăn bỏ vào chén cho em gái, giả vờ tử tế:
-Em ăn nhiều như vậy hôm sau làm cô dâu sẽ không còn đẹp nữa đấy!
-Chị cứ yên tâm. Em có béo tròn lên nữa Thiên Hàn cũng sẽ không dám chê đâu.
Liễu An Nghi ngây thơ nghĩ gì nói ấy. Chẳng phải Thiên Hàn bảo cô rằng cô còn ốm quá phải ăn cho múp lên một tí sao.
Lời nói vô tri của cô như những lưỡi dao cắm sâu vào nỗi hận trong lòng Liễu An Như.
Cô không cam tâm. Rõ ràng cô phải làm đủ mọi cách thậm chí là phản bội gia đình để có được Thẩm Thiên Hàn còn em gái thì cứ ung dung vô lo vô nghĩ mà mặc nhiên có được tình cảm của anh.
Nét mặt căm phẫn của cô suýt nữa bị Liễu An Lâm nhìn thấy may là cô đã bình tĩnh trở lại.
Cố gắng kiềm nén, Liễu An Như gượng cười:
-Em gái của chị sắp lấy chồng rồi mà vẫn cứ không chịu lớn sao?
Cả nhà nghe thấy ai cũng phải bật cười. Vợ chồng Liễu An Lâm sau đó mắt lại đỏ au rơm rướm lệ:
-Con gái sắp phải xa ba mẹ rồi!
Bà Lệ Hoa không kiềm được.
Thấy ba mẹ như vậy, Liễu An Nghi không khỏi xót xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-phuong-hoang-hoa-no-la-ngay-em-nhan-ra-anh/2986381/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.