Hạnh phúc kỳ diệu sẽ đến từ những gì bình dị và giản đơn nhất!
Chiều nay trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp một đôi vợ chồng cùng với đứa con gái của họ đèo nhau trên chiếc Cub 50 cà tàng, có lẽ họ vừa mới tan ca, đứa con mới đi học về. Cả nhà họ cùng nói cười vui vẻ. Sau đó, họ dừng lại bên một quán ăn có vẻ lụp xụp ở vỉa hè. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi trên quãng đường còn lại.
Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì?
Chung cư nơi tôi ở, có hai cụ già, tuy đã ngoài tám mươi, nhưng sáng nào tôi cũng thấy hai cụ nắm tay nhau đi vòng quanh công viên tập thể dục. Tôi thấy được nụ cười an yên của người này khi người kia cuối xuống buộc dây giày lại cho mình. Tôi thấy cái nắm tay của hai bàn tay đã chai sần theo năm tháng bụi trần. Đi gần hết cuộc đời, hai bàn tay ấy vẫn đan siết rất chặt. Tôi tự hỏi, có phải hạnh phúc đến từ những điều giản đơn!
Cơ quan tôi làm, có một bác bảo vệ rất hiền và siêng năng. Ngày nào bác cũng đến từ rất sớm. Tôi hỏi bác thì mới biết, vì mỗi sáng bác phải dậy sớm đi chợ nấu ăn rồi dẫn vợ sang nhà hàng xóm gửi rồi ghé vào công ty để làm luôn. Tôi nhìn bác với ánh mắt khó hiểu. Bác bảo rằng, bà ấy bị đãng trí cách đây hơn một năm do biến chứng của một căn bệnh khác. Tôi hỏi có khi nào bác cảm thấy mệt mỏi không. Bác nhìn tôi mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nguoi-thuong-mot-nguoi-thuong-khac/31279/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.