Người đừng thương em nữa, được không?
Hãy dành thời gian thương chính mình đi!
Người bảo em mở lòng đi, cho người một cơ hội được vá lành tim em, cho em một cơ hội để biết rằng ngoài anh ta, vẫn còn có người thương em chân thành. Em bảo, em mệt rồi, tim em giờ đã nát, lòng em đã cạn thương yêu. Người đừng phung phí thời gian và niềm tin nơi em. Em sẽ chẳng thể yêu ai nữa. Người đừng đứng trước sân nhà em mỗi đêm. Người đừng nhắn tin hỏi em đang làm gì, ăn tối chưa, có muốn đi đâu người qua chở đi ngay. Người đừng tự nguyện ở bên em như thế, em thấy áy náy, em thấy có lỗi, em thấy lòng mình trĩu nặng!
Vậy mà người chẳng nghe em, người bảo em không yêu người là chuyện của em. Người yêu em là chuyện của người. Vậy là suốt ngần ấy năm qua, người cứ đi bên lề cuộc sống của em, luôn lắng lo cho em, quan tâm em vô điều kiện. Em hỏi người mệt chưa, dừng lại đi. Người bảo, được quan tâm người mình yêu thì chẳng có điều gì phải hối tiếc trong cõi đời này cả.
Em nhớ ngày anh ta rời bỏ em, em khóc dưới mưa như một con ngốc, người đứng phía sau cầm ô che cho em. Em quay lại đấm thật mạnh vào ngực người. Người vẫn đứng im cho em trút những đớn đau. Đôi khi em tự hỏi mình có tàn nhẫn, có bất công với người không. Sao em không mở lòng đón nhận tình cảm của người. Đôi khi em giận bản thân lắm, vì mỗi lần em định cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nguoi-thuong-mot-nguoi-thuong-khac/31270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.