Chương trước
Chương sau
Editor: AM

Tháng chín, Trầm phụ trở lại, đi cùng còn có Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm.

Khi Chung Tử Kỳ nhìn thấy Cao Hàn Cẩm, hắn liền kêu lên kinh ngạc: "Là ngươi?" Đừng hỏi vì sao hắn còn nhớ, dáng vẻ của Cao Hàn Cẩm rất xuất chúng, muốn quên cũng không quên được.

Cao Hàn Cẩm cũng cảm thấy Chung Tử Kỳ rất quen mắt, suy nghĩ một lát rồi kêu lên: "Là ngươi?"

Trầm phụ và Trầm A mẫu không biết chuyện nên hỏi: "Hai ngươi quen biết nhau sao?"

"Chúng ta đã gặp qua, chính là cái lần ta chạy thương, nghỉ chân ở đây, đúng lúc thấy hắn bán mỳ trên bến tàu, không ngờ hắn lại là người mà các ngươi muốn tìm." Cao Hàn Cẩm nói, hắn cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp rồi.

Chỉ có Trầm Dục Bắc là biết rõ mọi chuyện, hắn đứng ra giải thích: "May mà lúc trước ngươi kể cho ta nghe chuyện đã gặp Tử Kỳ, nếu không thì ta không tìm được bọn họ rồi."

Lúc này mọi người mới hiểu ra được, Trầm phụ và Trầm A mẫu hoàn toàn không biết chuyện này, không khỏi cảm thán, tức phụ tương lai chưa từng nhìn thấy ngoại tôn tử nhưng vẫn có thể dẫn dắt bọn họ đến đây, này chẳng phải duyên phận thì là gì.

Chung Tử Kỳ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Cao Hàn Cẩm để lại ấn tượng không tốt lành gì, bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng sự ngạo mạn trong mắt Cao Hàn Cẩm, chính là loại công tử được nuông chiều từ bé, mặt quần áo bằng lụa ngồi trong cái sạp nhỏ nhắn của bọn họ, cảnh tượng không thích hợp, vẻ mặt còn ghét bỏ.

Cứ tưởng rằng từ nay về sau không còn giao tiếp gì nữa, bây giờ lại trở thành cữu A mẫu của hắn.

"Tử Kỳ, thế nào rồi? Chúng ta không ở đây ngươi sống thế nào?" Trầm A mẫu hỏi, khi bọn ở phía Nam thì rất nhớ Chung Tử Kỳ, cho nên hài tử vừa mới thành thân liền dẫn đến đây.

"Ta rất tốt, tổ mẫu và tổ phụ không cần phải lo lắng." Chung Tử Kỳ cười nói, vô thức sờ bụng mình.

"Có đi tìm đại phu chưa, tìm bà mụ chưa? Đừng để đến lúc sinh mới chạy đi tìm."

Triệu Chính An lập tức trả lời: "Đã tìm được rồi, là người ở thôn bên cạnh, mấy hôm trước cũng có vào trấn tìm đại phu, đại phu nói khoảng giữa tháng chín sẽ sinh, cho nên hai ngày nữa ta sẽ mời bà mụ đến ở trong nhà chúng ta vài ngày."

"Cũng tốt, đợi tới lúc sinh mới làm thì không kịp." Trầm A mẫu nói.

"Không nói chuyện này nữa, ta nấu cơm cho mọi người ăn, ăn xong rồi nghỉ ngơi."

Từ khi bụng Chung Tử Kỳ ngày càng lớn, Triệu Chính An không dám lơ đà chút nào, để một mình Chung Tử Kỳ đi lại thì hắn sợ sẽ bị té ngã. Ngay cả nhà bếp mà Chung Tử Kỳ cũng bị cấm vào, dù sao thì trong nhà chỉ có ba miệng ăn tính cả đại quản gia, mà tay nghề của Triệu Chính An cũng tạm được, cũng không ai kén chọn, có ăn thì ăn, không để đói bụng là được rồi, cho nên trong nhà là do Triệu Chính An cầm muôi.

"Ta đi làm tiếp Chính An." Trầm A mẫu đứng dậy đi theo.

Sau đó bị Chung Tử Kỳ ngăn cản: "Tổ mẫu, mặc kệ hắn đi, bây giờ hắn nấu ăn rất tốt, chúng ta cứ ngồi chờ là được rồi."

"Vậy chúng ta sẽ chờ." Mọi người đều cười rộ lên.

Cao Hàn Cẩm tò mò đánh giá xung quanh, hỏi: "Tử Kỳ, nhà các ngươi thật là lớn." Không giống những căn nhà mà hắn đã thấy trong thôn.

"Cũng được, trong thôn nhiều đất, cho nên mới xây lớn một chút." Chung Tử Kỳ cười nói.

"A mẫu, A phụ không biết đâu, lúc trước khi ta gặp Tử Kỳ, hắn đang bán mỳ ở bến tàu... Sạp của bọn họ là đắt hàng nhất bến tàu, nhưng mà lần sau trở lại thì không thấy nữa." Cao Hàn Cẩm kể lại lần đầu hắn gặp Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ cười cười, thỉnh thoảng lại bổ sung hai câu.

Trầm A mẫu và Trầm phụ thích thú lắng nghe, chỉ có Trầm Dục Bắc ngồi bên cạnh Cao Hàn Cẩm là lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn lải nhải.

Triệu Chính An nấu cơm rất nhanh, một lát sau liền làm xong bốn món ăn, còn có thịt kho mà ai cũng thích, Trầm A mẫu ăn thử một miếng, lập tức khen ngợi: "Tay nghề của Chính An tiến bộ lên rất nhiều, nhưng mà tay nghề của tổ mẫu cũng không tệ đâu."

"Đúng là tay nghề của tổ mẫu ngươi không tệ, rất thích nấu ăn, còn học từ đại trù không ít." Trầm phụ trêu ghẹo.

"Vậy chúng ta phải ăn thử mới được, lát nữa A mẫu nấu đi, đúng rồi, trong nhà còn có rượu, là rượu ta tự ủ, không nồng lắm, ta đem cho mọi người nếm thử." Triệu Chính An lấy một vò rượu đào mà vừa ủ ra.

"Các ngươi ủ rượu? Ủ khi nào?" Trầm phụ hỏi, nhìn thấy Triệu Chính An rót rượu, còn có màu đỏ.

"Ủ từ tháng bảy, hai ngày trước mới mở một vò, còn lại đều bán đi."

"A? Rượu này uống ngon thật, còn có vị ngọt." Đã lâu rồi Cao Hàn Cẩm mới được uống loại rượu đặc biệt như thế, lúc đàm sinh ý thì không thể không uống, nhưng mà hắn cũng không thích uống rượu cho lắm, rượu của Chung Tử Kỳ lại hợp ý hắn.

Nghe Cao Hàn Cẩm nói như thế, mọi người cũng uống thử, Trầm phụ và Trầm Dục Bắc cảm thấy rất kỳ lạ, mà Trầm A mẫu và Cao Hàn Cẩm lại cảm thấy uống rất ngon, bọn họ rất thích. Trầm Dục Bắc thấy vậy liền xin Triệu Chính An hai vò rượu.

Giữa tháng chín, Triệu Chính An chạy xe ngựa đến thôn bên cạnh chở bà mụ đến nhà, bà mụ đã nghe kể về Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, cho nên liền vui vẻ đi đến, nhà đó cũng không keo kiệt, như vậy chắc chắn sẽ có không ít tiền thưởng.

Hai ngày nay Chung Tử Kỳ luôn cảm thấy bụng khó chịu, cũng không biết là trướng hay là đau, dù sao thì cũng chính là khó chịu.

"Tử Kỳ, ngươi làm sao vậy?" Cao Hàn Cẩm thấy Chung Tử Kỳ đỡ thắt lưng cẩn thận xuống giường, vội vàng chạy lến đỡ hắn.

"Ừ... Hình như ăn bậy nên không thoải mái, ta muốn đi nhà xí." Chung Tử Kỳ xoa bụng nói.

"Có phải là bởi vì hôm qua ăn ớt không? Đã kêu ngươi ăn ít thôi mà."Cao Hàn Cẩm quở trách, hắn và Trầm Dục Bắc đã ở đây gần nửa tháng rồi, chính là muốn đợi Chung Tử Kỳ sinh hài tử, mà trong khoảng thời gian này, hắn và Chung Tử Kỳ cũng đã trở thành bằng hữu tốt không có gì phải giấu nhau.

"Có lẽ, ta cảm thấy không sao, chỉ ăn có hai miếng."

"Ngươi đang mang thai, ăn hai miếng là nhiều rồi."

Cao Hàn Cẩm đỡ Chung Tử Kỳ vào nhà xí: "Ngươi cẩn thận một chút đó, ta ở bên ngoài chờ, có việc gì thì cứ gọi ta."

Cao Hàn Cẩm nói xong liền đi ra, đứng ngoài cửa nhà xí.

Chung Tử Kỳ cởi thắt lưng, chậm rãi ngồi xuống, ngồi xổm nửa ngày nhưng không có ý muốn đại tiện, ngược lại, bụng ngày càng đau, hài tử trong bụng cũng bắt đầu không thành thật.

Chung Tử Kỳ cảm thấy có lẽ mình lầm rồi, không phải là muốn đại tiện, mà là sắp sinh.

Hắn cắn răng đỡ tường đứng dậy, miễn cường kéo quần rồi thét lên với bên ngoài: "Cữu A mẫu, cữu A mẫu."

"Sao vậy Tử Kỳ?" Cao Hàn Cẩm hỏi.

Chung Tử Kỳ yếu ớt nói: "Ngươi vào đỡ ta đi, có lẽ là sắp sinh rồi."

"Cái gì?" Cao Hàn Cẩm nâng cao giọng, làm những người khác kinh ngạc chạy ra xem."

"Sao vậy? Làm gì la lớn vậy?" Trầm A mẫu oán trách.

Cao Hàn Cẩm đỡ Chung Tử Kỳ ra rồi thét lên: "A mẫu, A phụ, tướng công, Tử Kỳ nói hắn sắp sinh."

"Cái gì? Sắp sinh? Mau... Mau đỡ vào nhà, hài tử, mau gọi Chính An về, dẫn đại phu đến đây luôn." Tuy rằng Trầm A mẫu hoảng sợ nhưng mà vẫn phân phó đâu vào đấy, dù sao thì hắn cũng sinh hai hài tử rồi, đương nhiên là hiểu được những chuyện trong đó.

Trầm phụ khẩn trương đến nỗi đổ đầy mồ hôi, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, may mà Trầm A mẫu nói: "Lão nhân, vào bếp nấu nước nóng đi."

"Được." Trầm phụ gật đầu rồi lập tức bước vào nhà bếp.

Bà mụ nghe thấy tiếng động liền chạy ra.

Lúc này Triệu Chính An vẫn còn ở xưởng thịt kho nói chuyện với đại quản gia, Trầm Dục Bắc vội vàng chạy đến: "Chính An, mau về nhà."

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Triệu Chính An thấy Trầm Dục Bắc sốt ruột thì liền hỏi.

"Tử Kỳ sắp sinh, mau về, đúng rồi đại phu ở đâu, còn phải tìm đại phu." Trầm Dục Bắc còn chưa nói xong thì Triệu Chính An đã chạy mất.

Để lại một mình Trầm Dục Bắc với vẻ mặt dở khóc dở cười: "Thiếu gia, ngài về trước đi, lão nô biết đại phu ở đâu, để ta đi mời đại phu."

"Vậy thì tốt quá, quản gia ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh." Trầm Dục Bắc căn dặn một tiếng rồi chạy về nhà.

Đại quản gia báo cho người trong xưởng thịt kho một tiếng rồi chạy đi tìm đại phu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.