Editor: AM
Trầm Dục Bắc ăn cơm trưa xong liền trở lại trấn Thanh Thuỷ, phu thê hai người phải bàn bạc với nhau, hắn sẽ không đợi ở đây, đúng lúc có thể trở về tửu lâu thu dọn đồ đạc.
"Không thể không đi sao?" Chung Tử Kỳ ngồi trên giường, hỏi Triệu Chính An lần cuối.
"Cho ta thời gian một tháng được không?"
Triệu Chính An ôm Chung Tử Kỳ vào lòng. Hắn cũng không muốn rời đi quá lâu, hắn cũng nhớ Chung Tử Kỳ, hắn cũng không yên tâm.
Chung Tử Kỳ nghe thấy Triệu Chính An nói thế thi chỉ nằm im, không nói lời nào, một tháng, cũng rất dài.
"Nếu đã như vậy, vậy thì đi đi. Nếu không sau này lại oán hận ta."
Nếu Triệu Chính An muốn làm thì cứ để cho hắn làm, nếu không sau này sẽ có tiếc nuối, chỉ một tháng mà thôi, cũng không phải là không trở lại.
"Sao ta có thể oán hận ngươi được chứ, thích ngươi còn không kịp nữa mà."
Triệu Chính An cảm thấy rất oan uổng. Nếu Chung Tử Kỳ không cho hắn đi, hắn cũng không cãi nhau với Chung Tử Kỳ.
"Ngươi cứ nói ngọt đi, đứng lên, ta thu dọn quần áo cho ngươi."
Chung Tử Kỳ trừng Triệu Chính An rồi đẩy hắn ra. Trời ngày càng lạnh, không thể để Triệu Chính An mặc quần áo mỏng manh, nhưng mà trong nhà cũng không có nhiều bộ dày dặn.
"Không cần đem nhiều như vậy, phía Nam ấm áp hơn chỗ chúng ta. Chờ đến khi lạnh lại mua thêm cũng được."
"Cũng được, vậy ngươi đem theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngoc-lam-ruong/3077907/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.