Editor: AM
Trấn Thanh Thuỷ, bến tàu người đến người đi, lúc này có một con thuyền khách dừng lại, lại có bốn năm người rời thuyền, không phải chạy thương, trong đó có hai nam nhân cao gầy đầy tiềm năng, một nam nhân với gương mặt lạnh lùng, dáng người thon dài, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm. Không phù hợp với không khí bến tàu này, mà người bên cạnh hắn, tuy rằng vẻ mặt cũng lạnh lùng, nhưng khí thế và diện mạo lại kém xa nam nhân bên cạnh, rõ ràng chính là gã sai vặt.
Nam nhân đó không để ý đến ánh mắt ngắm nhìn của người xung quanh, hắn nói với người bên cạnh: "Ngươi dẫn đường."
Vẻ mặt người nọ không hề thay đổi: "Dạ."
Nam nhân quen thuộc đi đến một góc trong bến tàu, mà nam nhân cao nhã phía sau lại bước chậm rãi đi theo, đi đến chỗ nào thì người xung quanh đều tự giác nhường đường, sau khi hắn đi qua thì đám đông lại ồn ào.
Nam nhân sai vặt đi một lát thì dừng lại.
"Làm sao vậy? Tới rồi?" Nam nhân tao nhã từ phía sau đi tới, đánh giá bốn phía một chút, có rất nhiều tiểu thương ồn ào náo nhiệt, nhưng không có ca nhi trẻ tuổi làm chủ quán như lời hắn nói.
Gã sai vặt đứng tại chỗ đánh giá bốn phía lần nữa, suy nghĩ xem có phải mình nhớ lầm hay không.
"Hồng Ảnh, sao lại thế này? Người đâu?" Nam nhân hỏi.
Nam nhân tên Hồng Ảnh nhíu mày tự hỏi: "Chủ tử, thuộc hạ xác định lúc trước bọn họ ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngoc-lam-ruong/3077884/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.