Chung Tử Kỳ vừa nói dứt lời, ánh mắt sắc bén của Triệu Chính An lập tức bắn về phía hắn, Triệu Chính An bình tĩnh nói: "Hợp ly? Nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu chúng ta đã thành thân, thì không thể tách ra được nữa, ngươi sống là người Triệu Chính An ta, chết cũng là quỷ của Triệu Chính An ta, ta sẽ không thả ngươi đi."
Lời nói của Triệu Chính An thâm độc khó nghe, thế nhưng Chung Tử Kỳ lại cảm thấy buồn cười, hắn cảm thấy vật nặng đè nén trong lòng cũng rơi xuống đất: "Ngươi là đồ ngốc hả? Không nghe rõ lời ta nói hả?"
"Là sao?" Chung Tử Kỳ cười làm Triệu Chính An cảm thấy khó hiểu, sao hắn lại có cảm giác hướng đi của chuyện này có hơi kỳ lạ thế này?
Chung Tử Kỳ không kiềm nén được ý cười bên môi: "Ý của ta là, nếu ngươi không muốn ở chung với ta, vậy chúng ta có thể hợp ly."
Hai mắt Triệu Chính An sáng rực: "Ý của ngươi là ngươi nguyện ý sống với ta? Làm phu lang của ta?"
Chung Tử Kỳ "..." Sao người này lại không nói chuyện đúng trọng tâm như thế? Còn làm hắn có cảm giác mình đang nâng đá đập vào chân mình, người cổ đại thật đáng ghét, lúc cần trực tiếp thì không trực tiếp, thời điểm cần uyển chuyển một chút thì không hề uyển chuyển chút nào.
Triệu Chính An cũng không chờ đáp án của Chung Tử Kỳ, đối với hắn mà nói, đáp án nào cũng không quan trọng, hắn sẽ không để Chung Tử Kỳ rời đi, Triệu Chính An mỉm cười, hắn tin tưởng cuộc sống sau này sẽ rất tốt.
Trong lúc sinh bệnh, đám người Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu có đến thăm vài lần, nhìn thấy Triệu Chính An hoàn toàn bình phục thì có chút ngạc nhiên và cẩn thận, dù sao thì bọn họ cũng không quen thuộc với Triệu Chính An này, nhưng mà bọn họ cũng vui thay cho Chung Tử Kỳ, như vậy thì Chung Tử Kỳ sẽ không mệt mỏi nữa. Còn nhỏ mà ngày nào cũng bận rộn làm bọn họ rất đau xót.
Triệu Chính An ở y quán ba ngày rồi về nhà, trước khi đi Chung Tử Kỳ còn mua một bao thuốc lớn, năm lượng bạc mang theo phòng thân cũng bị tiêu xài gần hết.
Nhưng điều làm hắn lo lắng chính là tật xấu đau đầu của Triệu Chính An, bây giờ có thể xác định mười phần rằng đó là di chứng, uống thuốc của lão đại phu rất tốt, nhưng thời điểm phát tác cơn đau đầu lại không xác định, ngày nào cũng đau vài lần, đau tới mức độ nào thì Chung Tử Kỳ không biết, bởi vì Triệu Chính An chưa từng nói. Hắn luôn chịu đựng một mình, biểu hiện rất thoải mái, điều này làm Chung Tử Kỳ rất buồn rầu, nhưng cũng không biết nên làm sao mới được.
Khi trở về, Chung Tử Kỳ mướn một chiếc xe ngựa, khi xe chạy xuyên qua đám người, Chung Tử Kỳ bị ai đó kêu tên, hắn vừa quay đầu lại thì không biết ai, nhưng nhìn có hơi quen mắt.
Xa xa có ba bốn nam nhân đi tới, một người trong đó nói: "Tiểu lão bản, ngươi không bán nữa sao? Bọn ta đều chờ ngươi!!"
"Đúng vậy, bọn ta thèm muốn chết luôn rồi, khi nào thì ngươi bán lại?"
Thì ra những người này là khách quen ở quầy hàng của Chung Tử Kỳ, Chung Tử Kỳ đột nhiên biến mất, còn biến mất hơn bảy tám ngày, rất nhiều người đều đoán Chung Tử Kỳ xảy ra chuyện gì, không biết là bị cướp vào nhà hay là bị ai uy hiếp.
Người qua đường không quen biết Chung Tử Kỳ, nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì đều dựng thẳng lổ tai lên nghe, trong lòng thầm nghĩ, thì ra đây là tiểu lão bản trong truyền thuyết, đúng là rất nhỏ, bọn họ cũng sốt ruột muốn biết khi nào thì mở quán lại.
Chung Tử Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ lại có nhiều người chờ mong hắn như vậy, trong lòng hắn rất vui: "Rất xin lỗi các vị, mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, cho nên không thể mở quán như thường, mọi người chờ ta thêm vài ngày, ta sẽ mở lại."
Có người biết rõ tin tức nên vừa nghe thấy liền biết gặp chuyện mà Chung Tử Kỳ nói là chuyện gì.
"Vậy được, bọn ta chờ ngươi!"
"Sẽ không làm mọi người thất vọng." Chung Tử Kỳ nói.
Về đến nhà, Chung Tử Kỳ mới vừa mở cửa, Đại Hắc và Tiểu Hắc liền chạy đến vẫy đuôi vây quanh Triệu Chính An, sủa sủa rồi lại liếm liếm, bởi vì bình thường đều là Triệu Chính An hầu hạ chúng nó, chúng nó cũng biết ai thân với chúng nó hơn.
"Đói bụng?" Triệu Chính An cười cười hỏi, hắn cũng nhớ bọn nó, bởi vì hắn xem bọn nó như là hài tử của mình.
Chung Tử Kỳ quan sát một chút rồi lắc đầu: "Không phải đói bụng, có lẽ là nhớ ngươi. Đừng để ý bọn nó, cái đồ dính người." Chung Tử Kỳ đỡ Triệu Chính An vào phòng ngủ, trải chăn rồi đỡ hắn ngồi lên giường.
"Ta không sao, tốt hơn rồi." Triệu Chính An bất đắc dĩ khi đối phương hầu hạ mình như kẻ già yếu, hắn là hán tử, cho nên thân thể rất khoẻ, không có yếu ớt giống như ca nhi.
"Không được! Đại phu đã nói, bây giờ ngươi còn rất yếu, phải tĩnh dưỡng cho tốt, nghe lời đại phu!" Chung Tử Kỳ trừng Triệu Chính An, từ ngày Triệu Chính An nói ra những lời bá đạo đó, cảm giác lạ lẫm giữa hai người đã biến mất, bình thường ở chung cũng rất tự nhiên.
"Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm cho ngươi ăn." Hiện tại Triệu Chính An không thể ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, cho nên hôm nay Chung Tử Kỳ đã mua hai con cá về nấu canh cá cho hắn ăn.
"Yên tâm, mau đi đi." Triệu Chính An bất đắc dĩ cười cười.
Chung Tử Kỳ đi vào nhà bếp bắt đầu nấu ăn. Lúc hắn mua cá đã mua hai con, một con sống một con chết. Con sống thả vào chậu nước để dành ăn xong con chết rồi mới ăn.
Canh cá chứa nhiều dinh dưỡng, ở cổ đại không có thuốc bổ cho nên chỉ có thể nấu canh bồi bổ. Chờ khi nào rãnh thì phải đến nhà Triệu A mẫu mua con gà mái già về hầm canh cho Triệu Chính An ăn mới được, Chung Tử Kỳ nghĩ.
Trên bàn cơm, Triệu Chính An uống canh cá, mặc kệ là lúc ngây ngốc hay là hiện tại thì mỗi lần ăn đồ Chung Tử Kỳ nấu, Triệu Chính An đều hận không thể có thêm mấy cái bao tử, giống như canh cá này, trước kia hắn cũng đã uống, vừa tanh vừa khó uống, nhưng nương tử làm lại có mùi vị rất ngon, không có chút mùi tanh nào. Chỉ điểm này thôi thì hắn cũng phải giữ chặt nương tử trong tay hắn.
Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ lấy cái hũ nhỏ nấu thuốc cho Triệu Chính An, uống thêm hai thang thuốc nữa thì có thể ngừng thuốc, dù sao thì đây cũng là di chứng, uống thuốc chỉ có thể giảm bớt đau đớn chứ không còn tác dụng nào khác.
Chung Tử Kỳ ngồi xổm trong nhà bếp thở dài, hắn cũng biết y thuật của đại phu ở nơi này không ổn, hắn phải kiếm thật nhiều tiền rồi đi tìm đại phu tốt xem bệnh cho Triệu Chính An mới được.
"Uống thuốc." Chung Tử Kỳ ngồi bên giường kêu người đang nhắm mắt giả bộ ngủ.
Chung Tử Kỳ biết chắc chắn người này chưa ngủ, nói đến đây cũng là chuyện làm hắn dở khóc dở cười, Triệu Chính An sợ đắng, ngày đầu tiên uống thuốc, có lẽ bởi vì hai người còn ngại ngùng, cho nên Triệu Chính An mới nhíu mày uống hết.
Nhưng những lần sau thì Triệu Chính An có thể tránh được lần nào liền tránh, có thể bỏ được thì càng tốt, Chung Tử Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra bản chất của hắn, dở khóc dở cười đồng ý mỗi lần uống thuốc sẽ cho hắn ăn điểm tâm ngọt này nọ linh tinh.
Triệu Chính An nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như thật sự ngủ rồi.
Chung Tử Kỳ nói: "Mau đứng lên, ta biết ngươi chưa ngủ, thừa dịp còn nóng mau uống hết, một lát lạnh lại càng khó uống."
Triệu Chính An không tình nguyện mở mắt ra đứng dậy: "Ngươi đặt ở đây đi, ta chờ nguội rồi uống, ngươi bận gì thì đi làm đi."
Chung Tử Kỳ "... Ta không bận, chờ ngươi uống xong rồi ta lại đi, nhanh, không nóng."
"..." Triệu Chính An nhận bát hít sâu một hơi, sau đó uống hết rồi lấy trái cây ngâm trong tay Chung Tử Kỳ uống một hớp nước lớn, lúc này mới thoải mái.
Đúng là hắn không thích uống thuốc, nhưng cũng không mệt mỏi như vậy, chủ yếu là giả vờ cho nương tử xem, để được nhìn thấy nụ cười của nương tử, cho dù hình tượng có bị phá huỷ thì hắn vẫn làm, đều là người một nhà cả mà.
Chung Tử Kỳ rửa bát đựng thuốc rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa, trong phòng đã nhiều ngày không có người ở, đã bị phủ một tầng bụi luôn rồi, chỉ cần là người bình thường thì đều không chịu được. Chung Tử Kỳ xoắn tay áo, vắt ướt khăn bắt đầu lau dọn mọi nơi.
Triệu Chính An lười biếng nằm trên giường nhìn Chung Tử Kỳ, khoé miệng khẽ nâng, nghĩ thầm, quả nhiên là thành thân rồi liền khác hẳn, chỉ có người nhà mới có thể cảm nhận được cảm giác tuy hai mà một, rất hạnh phúc rất tốt đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]