“Không nói lời nào??” Trần Diệc Nhiên khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, tay anh trên lưng của cô, nhẹ nhàng mà xoa, một chút lại một chút, như có như không, như muốn trêu chọc cô.
“Em……” Điềm Tâm thân mình nhịn không được run nhè nhẹ.
Người này…… Vì cái gì đột nhiên trở nên hư như vậy ……
Cô cắn miệng, đôi mắt đầy sương mù mang theo một tia giận dữ nhìn nụ cười trên môi anh.
Trần Diệc Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ là cúi người tiếp tục hôn lên cổ cô, lưu lại một cái lại một cái ấn ký.
Điềm Tâm cảm thấy thân hình chính mình giống như đã không còn nghe theo cô nữa.
Khát vọng xa lạ trong lòng kia ngày càng mãnh liệt, chính là Trần Diệc Nhiên lại giống như là như có như không đùa giỡn cô.
Không phải chính anh nói muốn ăn cô sao??
Như thế nào còn không ăn!?
Điềm Tâm trong ánh mắt cơ hồ sắp phát ra lửa.
Trần Diệc Nhiên lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, vươn đầu lưỡi trơn trượt, từng chút trêu đùa nhụy hoa cô, Điềm Tâm chỉ cảm thấy cái loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa thống khổ.
“Ngô…… Nhiên ca ca……” Cô rốt cuộc nhịn không được thấp giọng mà gọi tên anh.
“Ân??” Trần Diệc Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt sâu thẳm đã nổi mưa rền gió dữ trong đó, lại còn mang theo một tia lý trí, anh nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, thanh âm khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc muốn hay không??”
“……” Điềm Tâm thẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731301/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.